CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 874

Mà để Quý Dạ Bạch nói rõ ràng tình huống vừa rồi là cách tốt nhất.

Hoặc chỉ có như vậy mới có thể thật sự xoá bỏ đi quả bom hẹn giờ kia trong lòng anh đi.

Nghĩ đến đây, Nam Khuê lập tức lau sạch nước mắt nhìn Quý Dạ Bạch: “Quý Viện, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Giúp tôi giải thích rõ ràng chuyện này với bạn trai của tôi, tôi không muốn để anh ấy có chút hiểu nhầm nào.” Nam Khuê nghiêm túc nói.

“Nếu như cô đã là nhân viên của bệnh viện chúng tôi thì tôi có thể vì cấp dưới mà giải quyết chuyện chứng minh này.”

Nam Khuê vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy lại ‘thư từ chức’ vừa vứt trên bàn, đồng thời xé nó rồi vứt ngay vào thùng rác. Sau đó nhìn Quý Dạ Bạch: “vậy tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở quán cafe bên dưới.”

“Được.”

Nói xong, Nam Khuê lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.

Bên đó, Lục Kiến Thành thấy Nam Khuê gọi điện thoại về còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Nửa giây cũng không dám bỏ lỡ, anh nhận điện thoại ngay lập tức.

Trong nháy mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai Nam Khuê: “Khuê Khuê, là em sao? Em đang ở đâu, nói với anh, anh đến đón em về nhà, được không?”

Giây phút nghe thấy giọng nói của anh, Nam Khuê liền bị phá vỡ phòng thủ rồi. Giọng nói của anh sao lại khàn như vậy, sao lại khô khốc tới như vậy.

Cả ngày hôm nay chắc chắn anh đã điên cuồng tìm cô rồi!

Chỉ nghe thấy giọng nói của anh, cô còn chưa lên tiếng, nước mắt đã thi nhau rơi xuống rồi.

Không nghe thấy bên kia nói gì, Lục Kiến Thành lại càng lo lắng hơn: “Đồ ngốc, đừng khóc, có phải lại khóc rồi không?”

“Được, nếu như em không muốn gặp anh, anh có thể tạm thời không xuất hiện trước mặt em, nhưng ít nhất nói cho anh biết bây giờ em có an toàn không, để anh biết em vẫn ổn, được không?”

Giọng nói anh vẫn dịu dàng như trước. Nam Khuê càng nghe lại càng thấy buồn. Cô che miệng lại, cố gắng không để mình khóc lên.

Qua một lúc, cô mới tìm lại được giọng của mình: “Kiến Thành, là em, bây giờ em đang rất ổn, anh không cần lo lắng.”

“Em muốn về nhà rồi, em đang ở quán cafe của bệnh viện, anh đến đón em về nhà được không?”

“Được, em ở yên đó, anh đến ngay.”

Nói xong, Lục Kiến Thành lập tức chạy ra ngoài như cơn gió, sau đó điên cuồng lái xe tới bệnh viện.

Đến quán cafe, Lục Kiến Thành liếc mắt đã nhìn thấy Nam Khuê rồi.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, cả người yên tĩnh ngồi một góc trong quán cafe, ánh mắt bình tĩnh xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi