Chương 875
Giây phút nhìn thấy cô, Lục Kiến Thành như ngừng thở, giống như cô là một con bướm đang nhẹ nhàng bay nhảy, sợ anh không cẩn thận lại để cô rời đi lần nữa vậy.
“Khuê Khuê…”
Khi lên tiếng lần nữa, anh đã ôm chặt lấy cả người Nam Khuê vào lòng từ phía sau.
“Kiến Thành, anh tới rồi?” Nhìn thấy anh, trên mặt cô gợn lên một nụ cười nhè nhẹ.
Anh ôm lấy rất chặt, chặt đến nỗi hận không thể khảm cô vào người mình, thế nên Nam Khuê đẩy nhẹ anh ra: “Anh bỏ em ra trước được không?”
“Không.” Không ngờ Lục Kiến Thành lại lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Khuê Khuê, sau này anh sẽ không buông tay em nữa, sẽ không nữa, lần trước là anh sai rồi, anh không nên để một mình em bình tĩnh cả một buổi tối, cũng không nên để một mình em đối diện, anh nên ở cùng em.”
“Lần này cho dù em có nói gì anh cũng không để em một mình nữa.”
Có lẽ trải qua nỗi sợ lần trước nên lần này Lục Kiến Thành có thể dùng cố chấp và cẩn thận từng ly để miêu tả.
Nam Khuê vùi đầu vào lòng anh, đồng thời đưa tay ra ôm lấy anh: “Kiến Thành, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nói với em những lời này, em đều đã thấy hết rồi.”
“Nhưng…” cô ngẩng đầu lên, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt hàng lông mày đẹp đẽ của Lục Kiến Thành, nghiêm túc nói: “Bây giờ, mời anh nghe rõ, em muốn nói với anh, em vẫn là của anh, chỉ là Khuê Khuê của một mình anh.”
“Em là của một mình anh, từ đầu đến cuối chỉ là của mình anh, giữa em và người đó không hề xảy ra chuyện gì.”
Lục Kiến Thành vuốt v3 khuôn mặt cô, không nhị được mà cúi thấp đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi Nam Khuê.
Bởi vì vẫn đang trong quán cafe, dù Lục Kiến Thành không nỡ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái rồi thôi.
Đúng lúc này, Quý Dạ Bạch bước và cửa đã nhìn thấy hai người kia đang quấn quýt không rời, ân ân ái ái.
“Khuê Khuê, chúng ta về nhà.”
Lục Kiến Thành kéo lấy tay Nam Khuê, anh đã nóng lòng không đợi được mà muốn quay về.
Nam Khuê nhìn thấy Quý Dạ Bạch rồi liền kéo Lục Kiến Thành lại: “Em đã gọi người đó đến rồi, Kiến Thành, không cần biết anh có thật sự tin tưởng em không, em đều muốn giải thích rõ ràng chuyện này với anh, bởi vì em không hy vọng chuyện này để lại dấu vết và sự xa cách trong lòng chúng ta, em hy vọng tương lai sau này anh sẽ mở lòng, thẳng thắn với em…”
Chỉ có giải thích rõ ràng với anh, cô mới yên tâm, mới chắc chắn được.
“Không cần nữa, anh tin em.” Lục Kiến Thành giữ lấy tay Nam Khuê, trịnh trọng đặt xuống một nụ hôn.
Tuy nhiên khi anh quay người nhìn thấy Quý Dạ Bạch, hai mắt Lục Kiến Thành đột nhiên trừng to, đáy mắt nhiễm một tầng phẫn nộ dày đặc không thể tưởng tượng được.
“Người đàn ông mà em nói là anh ta?” Anh nắm chặt tay thành quyền, cố gắng khống chế bản thân, giọng nói như rít ra từ kẽ răng.
“Vâng.” Nam Khuê gật đầu, như phát giác ra điều gì đó bất thường.
Lúc này, Quý Dạ Bạch cũng bước tới.
“Em ngồi ở đây một chút, anh và anh ta nói chuyện.” đột nhiên, Nam Khuê bị Lục Kiến Thành đưa đến một bàn cách hơi xa.