Chương 921
“Em nói gì đó với anh đi được không?”
Lục Kiến Thành kề sát tai cô.
Nhưng Nam Khuê vẫn chỉ đứng yên mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô không cự tuyệt, nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào đáp lại anh.
Hai người cũng không nhớ rõ họ đã đứng bao lâu, Nam Khuê cảm thấy toàn thân mình đã cứng đờ rồi.
Đột nhiên, cô cảm thấy ấm ấm ở cổ, như thể có nước gì đó rơi xuống.
Qua một lát sau, sự ấm áp đó đã thay bằng sự lạnh lẽo..
Ngay sau đó, cô mới phản ứng lại.
Thứ gọi là nước ấy không phải gì khác mà chính là nước mắt, là nước mắt của anh.
Cho nên anh đang khóc sao?
Vì cô muốn rời đi nên anh khóc sao?
Trong nháy mắt, đầu Nam Khuê trở nên hỗn độn.
Trước đó, cô đã nghĩ anh sẽ dùng một ngàn, một vạn cách để thể hiện sự hối hận của mình, để giữ cô lại.
Cô nghĩ rằng anh sẽ sử dụng những biện pháp cứng rắn;
Cô nghĩ rằng anh sẽ không quan tâm đến cô và ép buộc cô;
Cô còn tưởng rằng anh sẽ không ngừng hối hận và xin lỗi, sau đó hứa hẹn.
Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ ôm cô như vậy, sau đó âm thầm rơi nước mắt phía sau cô.
Người ta nói đàn ông không dễ khóc.
Anh cứ rơi nước mắt như vậy, một câu cũng không nói, cho nên nhất định sẽ rất khó chịu, sẽ rất đau lòng!
Đường đường là một người đàn ông hào hoa như anh, bây giờ lại thâm tình ch ảy nước mắt vì mình, sao cô có thể thờ ơ được?
Nam Khuê thừa nhận rằng cô đã mềm lòng.
Cũng đã đau lòng.
Nước mắt của anh như giọt sáp chảy trong lòng khiến cô cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà cô cũng không thể mềm lòng.
Bởi vì sự ngờ vực của anh thực sự đã làm tổn thương cô.
Không nhớ đã qua bao lâu.
Đột nhiên, eo được nới lỏng.
Ngay sau đó, Lục Kiến Thành buông tay ra, rũ thẳng tay xuống.
Anh tiến lên nhìn về phía Nam Khuê, cuối cùng thỏa hiệp, nhẹ nhàng nói: “Được, anh sẽ bảo Lâm Tiêu đưa em về.”
“Em còn đang mang thai, không được thức khuya, đi ngủ sớm đi, đừng buồn, cũng đừng khóc, được không?”
Anh không dám tự mình đưa cô đi.
Xin hãy tha thứ cho anh, anh thật sự không thể đưa người con gái mình yêu nhất rời đi.