Chương 922
Cũng không có cách nào nhìn bóng dáng cô ngày một rời xa, càng ngày càng xa anh.
Cho nên anh chỉ có thể bảo Lâm Tiêu đưa cô đi.
“Được, cảm ơn anh!”
Nói xong, Nam Khuê nhanh chóng xoay người.
Bởi vì nếu cô nhìn anh thêm lần nữa, cô sẽ lại mềm lòng, sẽ lại luyến tiếc.
Cô vừa mở cửa định bước ra ngoài, giọng nói của Lục Kiến Thành đã vang lên sau lưng cô: “Khuê Khuê, anh sẽ làm theo ý em, anh sẽ để em về nhà.”
“Nhưng có một điều anh muốn nói với em, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, mặc kệ là bao lâu nữa em mới tha thứ cho anh thì anh cũng sẽ chờ em.”
Cho đến khi cô bằng lòng tha thứ cho anh,
Đợi đến một ngày cô hồi tâm chuyển ý.
Khi Nam Khuê ra ngoài, Lâm Tiêu đã đợi sẵn.
Cô vừa lên xe đã thấy rất ấm áp, chắc hẳn là điều hòa vẫn luôn được bật.
“Lâm Tiêu, cậu đến khi nào vậy?” Nam Khuê hơi kinh ngạc, sao cậu ấy lại ở đây suốt vậy?
“Tổng giám đốc Lục nói đã làm cô tức giận, hôm nay có lẽ cô sẽ không ở lại đây, sẽ khăng khăng muốn về nhà, cho nên đã sớm bảo tôi ở bên ngoài đợi, anh ấy sợ cô lạnh nên bảo tôi bật điều hòa lên chờ cô.”
“Như vậy thì chỉ cần cô đi vào đây sẽ lập tức thấy ấm áp.”
Tuy nói là không muốn để ý, nhưng trái tim cô vẫn bị đảo lộn lên hết.
Khi sắp về đến nhà, Lâm Tiêu đã thông qua gương ở phía trước nhìn Nam Khuê rất nhiều lần, cuối cùng cũng không nhịn được nói.
“Cô Nam Khuê, có thể cô sẽ trách tôi nhiều lời, nhưng tôi vẫn muốn đứng ở góc độ của đàn ông nói giúp tổng giám đốc Lục vài câu.”
“Cô và Quý Dạ Bạch lúc ấy ở tình huống đó, đặc biệt là tổng giám đốc Lục còn không tin tưởng Quý Dạ Bạch, nên cho dù là người đàn ông nào cũng đều sẽ nghi ngờ. Tổng giám đốc Lục yêu cô, nhưng anh ấy cũng không phải thánh nhân, anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường. Hơn nữa cô có thừa nhận là càng yêu thì mới càng để ý càng quan tâm không.”
“Cô thử nghĩ lại xem, nếu cô tận mắt thấy Phương Thanh Liên và tổng giám đốc Lục ở trong cùng một khách sạn, còn cùng nằm trên một cái giường cả buổi tối, còn bị đánh thuốc nữa, cho dù cô có tin tưởng tổng giám đốc Lục, thì cô có tin Phương Thanh Liên sẽ không làm gì không?”
“Nếu một tháng sau Phương Thanh Liên lại đột ngột mang thai thì sao? Cô vẫn sẽ tin là hai người họ không làm gì hết, thật sự không nghi ngờ một chút nào sao?”
“Cô Nam Khuê, chúng ta đều là người thường, đều không phải thánh nhân, chúng ta đều có cảm xúc và h@m muốn, cũng có những lúc phán đoán sai lầm. Nếu như cô thử đổi lại vị trí rồi suy nghĩ, có lẽ sẽ không trách tổng giám đốc Lục nhiều như vậy nữa.”
Nam Khuê đồng ý, Lâm Tiêu đúng là có lí.
Có lẽ do bọn họ đều là người trong cuộc, mà Lâm Tiêu là người ngoài cuộc nên có thể nhận định tình huống rõ hơn.