CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1433

Lạc Kiều lắc đầu nguầy nguậy: “Dao, mặc kệ cậu nói ông chú đó tốt như thế nào, tớ cũng không muốn vì loại chuyện này mà phải gả cho anh ta. Anh ta không phải gu của tớ, cậu có hiểu không.”

Cố Tịch Dao nhìn Lạc Kiều, khẽ thở dài: “Kiều Kiều, cậu vẫn là quá trẻ . Rất nhiều chuyện vẫn không có nghĩ thông suốt. Được rồi, tớ cũng không tranh luận với cậu nữa. Chuyện này nếu đã xảy ra rồi, vậy thì cậu nên đi nói với anh ta, đừng tự mình làm chủ có được không. Chúng ta bây giờ ra ăn cơm.”

Không lâu sau, Cố Tịch Dao dẫn Lạc Kiều từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngồi về vị trí cũ.

Lạc Hàn quan tâm nhìn em gái, sắc mặt của anh ta rõ ràng không tốt lắm: “Em không có chuyện gì chứ?”

Lạc Kiều rất nhanh lại lộ ra nụ cười nhìn sang anh trai: “Anh đừng lo lắng quá, em không sao.” Nói rồi, cô ta cầm đũa thuận tay gắp một miếng thịt để vào trong bát của Lạc Hàn: “Ăn cơm, ăn cơm.”

Anna thật ra cũng biết chuyện gì, nhưng nếu Lạc Kiều và Cố Tịch Dao đều không muốn nhắc đến, vậy bản thân cũng đừng nhiều chuyện, tránh mọi người đều ngượng ngập, hơn nữa dù sao còn có tụi nhỏ ở đây.

Bắc Minh Quân lúc này đang ở trong phòng ăn của nhà tổ nhà Bắc Minh, đồ ăn vẫn phong phú như vậy, nhưng lại chỉ có anh và Phỉ Nhi.

Anh vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, nhất là thái độ lạnh lùng của Cố Tịch Dao đối với mình thì cảm thấy không có khẩu vị gì cả.

Gắp ít đồ ăn, sau khi ăn hai miếng thì cảm thấy ngang bụng.

“Keng”

Anh ném đôi đũa nên bàn, đây gọi là ăn cơm gì chứ.

Phỉ Nhi bê bát, cẩn thận ngước mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Quân, trong người anh không thoải mái sao? Có cần em gọi người hầu đổi một bát canh khác hoặc cái gì khác không?”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Phỉ Nhi, thuận tay cầm một tờ khăn giấy lau miệng: “Không sao, em ăn đi.”

“Quân, em muốn lát nữa ăn cơm xong thì đi đưa bát canh gà cho bà Bắc Minh, anh có muốn đi cùng em không?” Cô ta dò hỏi Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân đứng dậy: “Em gọi lão Lý lái xe đưa mình đi. Thuận tiện nói với dì Tâm, anh gần đầy rất bận không rảnh đi thăm dì.”

Nói rồi anh xoay người rời khỏi phòng ăn.

Giang Tuệ Tâm hôm nay đã đỡ hơn một chút, ban ngày Bắc Minh Đông dùng xe lăn đẩy bà ta đi ra bên ngoài.

Bây giờ đang nói chuyện cùng với Bắc Minh Đông ở trong phòng bệnh.

Chỉ thấy cửa phòng bệnh được mở ta từ bên ngoài, Phỉ Nhi xách một chiếc hộp giữ nhiệt đi vào: “Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh.”

Bắc Minh Đông gật đầu với cô ta.

Nhưng sau khi Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Phỉ Nhi, một chút cũng không vui, bà vốn dĩ còn đang mỉm cười thì lập tức tối sầm lại.

Phỉ Nhi đều nhìn thấy, nhưng không có hiểu hiện trên mặt.

Cô ta đi đến trước giường của Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, đây là canh gà con chuẩn bị cho dì, bệnh tình của dì vừa mới tốt lên, cần phải bồi bổ. Ngoài ra Quân nói với con, khoảng thời gian này anh ấy rất bận, không thể đến thăm dì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi