CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1434

Giang Tuệ Tâm vẫn không có để tâm, Bắc Minh Đông nói: “Cảm ơn, khiến cô nhọc lòng rồi.” Nói rồi đưa tay nhận lấy hộp canh gà.

“Bà Bắc Minh, con thấy dì khí sắc hôm nay không tệ. Con nghĩ cách rất nhanh có thể khỏe lại xuất viện được rồi. Không biết dì có lời gì muốn con chuyển cho Quân không?” Phỉ Nhi vẫn mỉm cười hỏi.

Giang Tuệ Tâm nhìn Phỉ Nhi, nhướn mày: “Bảo nó bận gì thì bận, cơ thể mới là thứ quan trọng. Nhà Bắc Minh bây giờ trong trong ngoài ngoài đều phải dựa vào một mình nó chống đỡ.”

“Bà Bắc Minh, dì yên tâm đi. Đối với chuyện bên ngoài, con không giúp được, chỉ có thể để một mình Quân gánh vác, nhưng đối với nhà họ Bắc Minh, có con là được rồi.”

Phỉ Nhi dứt lời này, Giang Tuệ Tâm lập tức trợn mắt nhìn cô ta, ánh mắt đó tràn ngập địch ý.

Phỉ Nhi bị dọa giật mình.

Giang Tuệ Tâm từ từ nói: “Lời này của cô là có ý gì, lẽ nào nói việc trên dưới của nhà Bắc Minh sau này đều do cô quản! Cô cũng quá vội vàng rồi, đừng quên cô vẫn chưa có bước vào nhà Bắc Minh.”

Phỉ Nhi xua tay giải thích: “Bà Bắc Minh, dì hiểu lầm rồi, con không phải có ý này, con chỉ là muốn ở khoảng thời gian dì ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, thay dì quản lý chuyện trong nhà, cũng vì Quân mà san sẻ chút ít sức lực của mình.”

Giang Tuệ Tâm thấy thế thì hừ một tiếng: “Hừ, tôi cá cô cũng không dám. Nếu cô đã đến đây rồi, có vài lời tôi thấy vẫn nói thẳng ra sẽ tốt hơn. Khi ông cụ còn sống, ông ấy không xem trọng hôn sự của cô và Quân, tôi cũng như thế. Nhưng Quân cương quyết muốn lấy cô, tôi tôn trọng suy nghĩ của nó, không tiếp tục nói gì nữa. Hiện nay, ông cụ đột nhiên qua đời, hôn lễ của hai người cũng không có tổ chức, vậy tôi vẫn muốn giữ cách nghĩ đó với cô.”

Phỉ Nhi vừa nghe bỗng trái tim giống như con dao cứa qua, tại sao hôn lễ của mình với Quân không được người khác coi trọng, thậm chí còn khiến người lớn có hơi phản đối.

Nghĩ đến đây mắt của cô ta bắt đầu đỏ hoe, nước mắt lưu chuyển ở bên trong.

Bắc Minh Đông thấy mẹ nói ra lời như thế, cũng hơi nhíu mày, lời này cũng quá tổn thương người khác rồi. Mặc dù anh ta cũng không có quá nhiều hảo cảm gì với Phỉ Nhi.

“Mẹ, mẹ quá mệt rồi nên nghỉ ngơi thôi.” Bắc Minh Đông nói rồi đắp chăn với Giang Tuệ Tâm, sau đó nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, xin lỗi, ba tôi đột nhiên qua đời, mẹ tôi hay nói mấy lời linh tinh, cô đừng ở trong lòng.”

Phỉ Nhi khẽ mỉm cười: “Cậu Bắc Minh, nếu ở đây đã không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây.”

Ăn tối xong, Lạc Hàn cầm vali của em gái, dẫn cô ta về nhà gặp ba mẹ.

Cố Tịch Dao và Anna sau khi tiễn hai anh em họ về, cũng nghĩ đã mấy ngày không có đi thăm mẹ rồi.

Hiếm khí hôm nay có thời gian, cô quyết định đến bệnh viện một chuyến. Do bây giờ quá muộn rồi, tụi nhỏ không thể đi cùng mình, chỉ đành nhờ Anna chăm sóc bọn chúng.

Chú Khôn sau khi đưa Cố Tịch Dao về thì lái xe đi rồi, cho nên cô đi ra đầu ngõ, bắt xe.

Rất nhanh, Cố Tịch Dao đến bệnh viện. Khi thang máy cô đợi vừa mở ra, cô cất bước đi vào thang máy, thang máy khác cũng mở ra, mấy người từ bên trong đó ra.

Cố Tịch Dao vô tình ngoảnh đầu liếc nhìn, bóng dáng quen thuộc của một người phụ nữ cũng theo mọi người đi ra.

Bước chân của cô chậm lại một chút.

Cô còn chưa nhìn kỹ nhận ra là ai thì bị người đằng sau cô thúc giục: “Cô ơi, cô rốt cuộc có vào không, đừng ở đây cản đường.”

Cố Tịch Dao chỉ đành nhanh chóng vào thang máy.

Ở trong thang máy chật chội, cô cẩn thận nhớ lại người phụ nữ vừa rồi nhìn thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi