CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1557

Anh nắm chặt cánh tay Cố Tịch Dao, làm cô nhịn không được hơi nhíu mày lại.

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Được thôi.” Sau đó xoay người đi đến trước đội ngũ: “Nếu có ai còn có thắc mắc, xin hãy nói ra ngay, tôi cho mọi người một cơ hội cuối cùng, đến khu cắm trại rồi thì sẽ không được phép đổi ý nữa.”

Nhưng người khác tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều không nói tiếng nào.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đường Thiên Trạch nói, dẫn đường đi ở phía trước.

“Anh bóp tay tôi đau quá, buông ra.” Cố Tịch Dao vừa đi vừa nói.

Lúc này, Bắc Minh Quân mới thả lỏng tay cô ra.

“Cũng không biết anh nuốt thuốc nổ gì nữa, Noton có thái độ rất tốt, cũng không phải người xấu, sao anh cứ làm khó dễ người ta.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa xoa cổ tay bị anh bóp đỏ.

Mặt Bắc Minh Quân căng chặt: “Không có ai viết lên mặt mấy chữ người tốt người xấu, đừng có thấy người ta đẹp đã dễ dàng tin tưởng anh ta.”

“A, anh nói cũng có lý, nếu không sao tôi lại rơi vào tay anh chứ.” Cố Tịch Dao nói xong trợn trắng mắt liếc Bắc Minh Quân.

“…”

Trình Trình và Dương Dương đi theo phía sau bọn họ, cũng có hơi hối hận vì sao lại rủ bọn họ đến cùng, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, bọn họ sắp sửa biến thành nhân vật trung tâm của sự chú ý rồi.

Nghĩ đến đây, hai anh em thở dài, lấy mũ đội lên đầu, sau đó lại kéo vành nón xuống thật thấp.

Bước vào miệng núi, một cơn gió lạnh thổi ập đến, cảm giác nóng bức trưa hè trên đỉnh đầu họ nhanh chóng bị thổi bay đi gần hết.

Đây là con đường lên núi duy nhất, không có đường xi măng, chỉ dùng hòn đá nhỏ san bằng lại một ít, như vậy khi đi bộ sẽ không đến mức bị vấp ngã trật chân.

Đường nhỏ quanh co khúc khủy kéo dài vào sâu trong núi.

“Mẹ ơi, chỗ này giống ngọn núi chúng ta bị lạc lần trước ghê.” Lúc này Dương Dương ngẩn đầu lên, nhìn rừng rậm hai bên, kéo góc áo Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Dương Dương: “Chỗ này đúng là hơi giống, nhưng mà tất cả khu rừng đều khá giống nhau.”

Dưới sự dẫn dắt của Đường Thiên Trạch, mọi người đi dọc theo đường đá nhỏ suốt nửa tiếng. Lúc này đã có người mất kiên nhẫn: “Hướng dẫn viên, còn bao xa nữa mới đến?”

Đường Thiên Trạch không ngừng chân, chỉ giơ tay chỉ phía trước: “Không xa nữa, chỉ cần nghe được tiếng nước sông chảy, chúng ta sẽ đến nơi dừng chân.”

Lại đi thêm mười phút, mọi người nghe được tiếng nước chảy văng vẳng, lập tức tinh thần phấn chấn.

Tên nhà giàu sáu ngón giơ tay lau mồ hôi: “Ui má ơi, cái này mà là khu trại hè gia đình gì, gần giống như đi chinh chiến đường dài rồi.”

Mọi người đi qua một đoạn đường tuy không quá khó đi nhưng rất dài, cuối cùng đến được nơi cắm trại.

Nơi này là một khu đất trống trong núi sâu.

Trên thảm có xanh mướt, có một vài loài hoa dại không tên rải rác khắp nơi.

Xung quanh khu đất trôgns là rừng cây nhìn không thấy điểm cuối.

Ngẩng đầu nhìn lên bầy trời, trên bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng có vài đám mây nhạt màu trôi qua, còn có cả một vài loại chim không biết tên.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi