CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1558

Ven khu đấy trống có một con sông nhỏ quanh có khúc khuỷu chảy qua, xuyên qua mặt nước, còn có thể nhìn thấy những hòn đá trong lòng sông.

Nơi này đúng là tiên cảnh.

Cố Tịch Dao ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu bầu không khí nơi đây.

Tươi mát đến mức cơ thể cô cảm thấy thoải máu gấp đôi. Đã lâu lắm rồi không được hít thở bầu không khí trong lành thế này.

Thành phố A là một thành phố lớn, khắp nơi ngựa xe như nước. Chất lượng không khí vô cùng tệ, thỉnh thoảng còn có bụi mù.

Thậm chí nghe nói có người từ nước ngoài về, vẫn giữ thói quen chạy bộ tập thể dục mỗi sáng, nhưng không bao lâu sau đã chết.

Ngày nào cũng nhìn chỉ số ô nhiễm do cục khí tượng công bố, thật sự làm người ta muốn bỏ trốn.

“Thế nào, không khí nơi này rất trong lành đúng không.” Đường Thiên Trạch đi đến cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao mở mắt nhìn anh: “Nơi này đúng là không tệ, không hổ danh là người thường xuyên vào Nam ra Bắc, chỗ thế này mà anh cũng có thể tìm được.”

“Ha ha, thật ra nơi này tôi cũng chỉ vô tình phát hiện thôi. Sau này nếu thích tôi sẽ kể cho cô nghe.”

Đường Thiên Trạch nói, xoay người đi vào bãi đất trống nói với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi đã đặt lều trại của mọi người ở bên cạnh rừng cây rồi, lát nữa mọi người đến đó lấy. nhưng mà tôi phải thông báo cho mọi người biết, số lượng lều trại không quá nhiều, có lớn có nhỏ, loại nhỏ có thể ở riêng, loại lớn thì phải ở chung với nhau.”

Mọi người nghe vậy, làm sao còn nghỉ ngơi gì nữa, nhanh chân giành một cái lều rồi tính tiếp. Họ đều là những người có mặt mũi, để tránh việc không cõ chỗ ở phải muối mặt chen chúc với người khác.

Hai đứa nhóc Trình Trình và Dương Dương chạy nhanh nhất, chạy vào rừng cây rồi, Dương Dương vừa vào đã ưng ngay một cái túi lều lớn: “Chúng ta lấy cái này đi. Nhưng mà lớn quá, em giúp anh, lát nữa anh lại lấy giúp em và mẹ.”

Trình Trình nhìn thấy đúng là không nhỏ, lập tức giúp đỡ Dương Dương, hai người kéo túi vải bước từng bước một đi về phía đất trống.

“Mẹ ơi, mẹ xem bọn con tìm được gì nè.” Cố Tịch Dao nghe hai đứa nhóc gọi cô, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Dương Dương và Trình Trình đang vất vả kéo một cái túi lớn đi về hướng này.

Cô vội vàng chạy lại chỗ hai cậu bé.

Lúc này, Bắc Minh Quân cũng đã nhìn thấy bọn họ, cũng đang bước đến gần.

“Mẹ, cái này đặt ở đây trước, bọn con lại tìm cho mẹ thêm cái nữa.” Dương Dương nói xong, lại chạy vào rừng cây cùng Trình Trình.

Bắc Minh Quân nhìn thoáng qua túi đựng lều: “Em với Trình Trình dùng cái này đi.” Nói xong, anh xách túi đựng lều đi đến một mảnh đất trống khá bằng phẳng cách con sông nhỏ không xa.

Anh nhìn địa thế nơi này, cực kỳ bằng phẳng, rất thích hợp để dựng lều.

Vì vậy anh đặt túi đựng lều xuống nơi này.

Cố Tịch Dao đi theo sau anh, tuy cô không thích một số hành động và thái độ cư xử của Bắc Minh Quân, nhưng mà cô cũng hiểu anh không có ác ý gì, chỉ là quá nhạy cảm mà thôi.

Anh cong lưng, mở dây kéo ra, lấy linh kiện trong lều vải ra ngoài, tiện tay quăng luôn tờ hướng dẫn lắp ráp lều ra ngoài.

“Nè, nếu anh quăng cái này đi, anh có biết dựng lều thế nào không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi