CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1602

“Yên tâm đi, dù có muốn cũng là muốn em chủ động dâng hiến đấy.” Nói xong, Bắc Minh Quân đứng dậy: “Xuống dưới ăn sáng đi, hôm nay chắc không cần bọn trẻ đến đút cho em ăn rồi nhỉ.”

Cố Tịch Dao trừng mắt với Bắc Minh Quân: “Anh có thể đừng nói chuyện cay nghiệt như thế không, thật giống như tôi nợ anh sáu trăm nghìn vậy.”

“Em không nợ tôi sáu trăm nghìn, nhưng em nợ tôi hai đứa con.” Dứt lời, Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao đầy hàm ý.

Cố Tịch Dao cảm thấy trong lòng hơi nao nao. Giữa cô và Bắc Minh Quân có hai đứa con, nhưng giờ Dương Dương đã về bên anh, bên cạnh cô chỉ có Trình Trình, mà anh lại nói ‘ nợ hai đứa con’, lẽ nào anh đã phát hiện ra sự tồn tại của Cửu Cửu?

Nhưng chuyện này không thể xảy ra, chuyện Cửu Cửu trở về rất bí mật, hơn nữa cô tự nhận vẫn luôn che giấu rất kỹ.

Tục ngữ nói “Không gian không thương”, không phải tên Bắc Minh Quân này lừa dối mình chứ, hoặc là chẳng lẽ khi mình phát sốt đã nói mơ?

Dù anh đã biết, cũng phải thề thốt phủ nhận, đến chết cũng không nhận xem anh có thể làm gì mình. Nếu như vậy mà cũng không giải quyết được anh thì đừng mong làm luật sư nữa, làm luật sư mà còn chẳng lợi hại bằng anh.

Không nói người khác, Bắc Minh Quân chưa chắc có thể thắng được anh Vân Chi Lâm. Cố Tịch Dao hạ quyết tâm, vịn chăn ngồi dậy, giả vờ tôi cái gì cũng không biết: “Anh nói cái gì thiếu anh hai đứa con, Trình Trình là anh đưa tôi theo thỏa thuận, đây cũng không được tính là tôi ép nó rời khỏi anh, đây chính là có hiệu lực pháp lý.”

Nghe cô nói vậy, Bắc Minh Quân bật cười: “Không nhìn ra, Vân Chi Lâm bỏ công sức ra với em đúng là không hề uổng phí. Từ một người cái gì cũng không hiểu, thiếu kiến thức pháp luật, giờ em đã trở thành người trong nghề rồi, cũng có thể xem như kỳ tích đấy.”

“Ha ha, anh nói vậy là có ý gì. Tôi nên hiểu là anh đang châm chọc hay là khích lệ tôi thế? Nhưng tôi thà coi là anh đang khích lệ đấy, nếu không phải hành vi năm đó của anh thì tôi đâu buộc phải đi đến bước đường này, nói vậy, tôi vẫn còn phải cám ơn anh cẩn thận đấy.” Cố Tịch Dao đay nghiến. Bắc Minh Quân gật đầu: “Mồm miệng của em đúng là khá lợi hại rồi đấy. Được rồi, tôi không nói linh tinh với em nữa, mau xuống dưới ăn cơm đi, tôi đi gọi hai đứa nhỏ dậy. Tiện thể em cũng tắm đi, nếu không ngồi trước bàn ăn, có lẽ sẽ có người ăn không ngon đấy.” Dứt lời, anh quay người kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Cố Tịch Dao trợn tròn mắt, nhìn theo bóng lưng Bắc Minh Quân, dùng khẩu hình mắng anh thậm tệ. Sau khi anh đi ra ngoài, cô lại ngồi trên giường một lúc lắng nghe động tĩnh bên ngoài một chút, tận đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng mở cửa, cô mới vén chăn lên.

Cô thấy mình vẫn mặc quần áo thay dưới sự che chắn của hành lý trên xe buýt từ đêm mưa to đó. Cô giơ tay lên ngửi ngửi, đúng là hơi có mùi, nhưng đâu đến nỗi khoa trương như Bắc Minh Quân nói chứ.

Nhưng không thể không tắm, vì đây còn là vấn đề lễ tiết. Cô nhảy xuống giường nhanh chóng đi đến trước cửa phòng ngủ “tạch” một tiếng khóa trái cửa lại. Cô cũng không muốn lúc mình đang tắm thì lại bị Bắc Minh Quân ‘tập kích bất ngờ’ .

Với cô, anh am hiểu nhất chính là dùng chiêu ‘Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn’. Sau khi khóa cửa cẩn thận, Cố Tịch Dao mới yên tâm quay người lại. Trong phòng ngủ Bắc Minh Quân có phòng tắm riêng, sau mấy phút lịch kịch, Cố Tịch Dao với tay cầm áo tắm lớn treo trên vách tường khoác lên người, khi ra ngoài còn soi gương một chút.

Cố Tịch Dao không khỏi nhíu mày.

Áo choàng tắm tơ tằm hết sức hoa lệ còn là đồ dùng riêng của Bắc Minh Quân, nhưng mặc trên người cô, sao nhìn lại có vẻ kỳ lạ như vậy chứ…

Giống như đứa bé mặc trộm mặc quần áo của người lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi