CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1603

Được rồi, chính là nó, dù sao cũng không có ai nhìn thấy, hơn nữa thay quần áo xong thì đổi nó đi. Ngủ suốt một ngày một đêm, ngoài tiêm, uống thuốc, còn uống canh giải cảm bổ dưỡng, nên giờ Cố Tịch Dao cảm thấy cả người khá dễ chịu.

Cô chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, chợt nghĩ đến không biết túi quần áo của mình đang ở nơi nào, được rồi, vẫn thay bộ vừa nãy ra đã, về nhà rồi nói sau. Nghĩ vậy, cô chuẩn bị bắt đầu thay quần áo.

Lúc này chợt nghe thấy “tạch” một tiếng, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Cố Tịch Dao bị dọa hồn bay phách tán. Cô theo bản năng ngồi sụp xuống, nấp mình vào phía sau giường, cũng may giường khá cao, vừa vặn để cô núp được.

Không phải vừa nãy cô đã khóa trái sao, sao còn có thể bị mở ra, lẽ nào cái khóa kia là giả hay sao?

Bắc Minh thị lớn như vậy, nhất là nếu có lông thì Bắc Minh Quân có thể coi là khỉ thành tinh, thế mà còn có ai có thể tính kế anh sao.

Hai tay Cố Tịch Dao víu vào mép giường, cẩn thận ngẩng đầu lên, hai mắt vừa vặn lộ ra khỏi mặt giường.

Chỉ thấy Bắc Minh Quân đang đứng ở cửa ra vào, nhìn cô vẻ nghiền ngẫm.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Tịch Dao lập tức bị dọa rụt đầu trở về.

Lúc này trên vai cô xuất hiện một con ma nhỏ, hung tợn nói với cô: “Cố Tịch Dao ơi Cố Tịch Dao, sao mày lại nhớ ăn không nhớ đánh chứ. Vừa rồi Bắc Minh Quân bảo mày tắm rửa thì mày lập tức ngoan ngoãn tắm rửa sao. Đây không phải hợp ý của tên chó Bấc Minh Nhị đó à, mày hãy đợi anh ta đến ăn mày đi.”

Lúc này một bờ vai khác của cô lại xuất hiện một thiên sứ nhỏ, an ủi cô: “Cố Tịch Dao đừng sợ, mấy ngày nay Bắc Minh Quân cũng không hề làm gì với cô, có lẽ anh ta nghĩ ra chuyện gì đó nên đến nói cho cô mà thôi.”

Lúc này tiếng của Bắc Minh Quân như vang lên ngay trên đỉnh đầu cô: “Được rồi, em lớn cỡ nào rồi mà còn chơi bịt mắt trốn tìm. Em giống như đà điểu, tưởng đầu chôn dưới đất thì người khác không tìm được sao? Cái mông còn lộ ở bên ngoài đấy.”

Mặt Cố Tịch Dao đỏ bừng, tên này đang ví von gì thế. Hừ, bỏ đi, ban ngày ban mặt chắc anh cũng không thể làm gì mình đâu.

Nghĩ vậy, Cố Tịch Dao chậm rãi đứng dậy, đỏ mặt, lại có chút thẹn quá hóa giận chất vấn anh: “Anh vào bằng cách nào chứ?”

Bắc Minh Quân dựa vào khung cửa, ngoẹo đầu nhìn Cố Tịch Dao, cũng không vội trả lời câu hỏi của cô. Không thể phủ nhận, Cố Tịch Dao mặc áo choàng tắm của anh nhìn có vẻ rất buồn cười.

Dây lưng vốn thắt ở lưng thì lại bị cô thắt ở dưới ngực một chút. Không chỉ như thế, áo choàng này quá to với cơ thể mảnh mai của cô, nút thắt vốn ở giữa đã sắp chạy ra đến dưới nách rồi, nhìn giống như mặc sườn xám vậy, nếu hai bên đùi mà xẻ ra thì đúng kiểu rồi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.” Lúc này đầu óc Cố Tịch Dao đã hết sức hỗn loạn, cô cũng không biết mình đang hỏi cái gì.

Bắc Minh Quân thẳng người, sau đó chậm rãi bước vào phòng: “Đây là phòng ngủ của tôi, sao tôi lại không vào được chứ.” Dứt lời, anh giơ một tay ra, chìa khóa màu vàng treo trên ngón trỏ của anh.

“Anh tới đây làm cái gì, không phải anh đi gọi bọn nhỏ sao?” Dứt lời, Cố Tịch Dao giậm chân một cái. Đầu óc của mình làm sao thế, bã đậu sao, hỏi nhiều như vậy để làm gì chứ, cứ đuổi thẳng anh ra khỏi phòng chẳng phải xong rồi à.

Thế nhưng không chờ cô hạ lệnh trục khách, Bắc Minh Quân đã nói: “Tôi chỉ đến nói em biết, túi đựng quần áo của em để ở trên tủ quần áo. Tôi vừa nghĩ đến sau khi tắm xong em có thể không có quần áo thay, nếu em mặc quần áo của tôi vào, có lẽ giống như bộ dạng bây giờ của em.” Dứt lời, anh lại nhìn dáng vẻ của cô, không kìm được được bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi