CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 749

Lúc này, lớn nhỏ nhà Bắc Minh đang dùng bữa sáng ở phòng ăn.

“Ơ, sao mọi người đều không có phản ứng thế? Bắc Minh Quân đàn piano hay như vậy, thật sự là không nhìn ra a…Bắc Minh Quân đến công ty bọn em đi, để anh làm nghệ sĩ dương cầm…”

Bắc Minh Đông cười híp mắt mà kéo một cái ghế ra, trực tiếp ngồi xuống.

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhướng mày, liếc Bắc Minh Đông một cái, cực kỳ khinh miệt.

“Lão tam, đừng có nói mấy cái không nghiêm túc này nữa!” Ông cụ Bắc Minh quát một câu, sau đó nhìn thần sắc Bắc Minh Quân một cái, đáy lòng thở dài, lão nhị biết đàn piano, thật ra ông luôn biết.

Bắc Minh Đông sờ mũi một cái, chỉ đành chuyển hướng sang hai tên nhóc ở trên bàn ăn.

Trình Trình hệt như một bức tượng điêu khắc nhỏ, giống như là tin tức mà Bắc Minh Đông mới vừa nói chẳng quan trọng gì như là dự báo thời tiết vậy.

“Hắc, hai cháu trai, ba của hai đứa đàn piano phong tao như vậy, hai đứa không vui à?”

Dương Dương liếc nhìn Bắc Minh Đông một cái, xiên một cái bánh sandwich lớn đưa tới miệng, cái miệng nhỏ nhắn còn không quên lầm bầm: “Ông ta phong tao thì có liên quan gì đến bọn cháu chứ?”

Bắc Minh Đông quét nhìn thái độ lạnh nhạt của hai cậu nhóc, bất giác cười một cái: “Hai thằng nhóc này, chắc không phải là còn giận dỗi chuyện ba bọn cháu và dì Phỉ Nhi đính hôn chứ?”

Trình Trình liếc nhìn Bắc Minh Đông một cái: “Chú ba, chú cảm thấy giận dỗi có thể thay đổi quyết định của ông ta không?”

“Ờm…hình như không thể…” Bắc Minh Đông gãi gãi đầu.

“Vậy thì thôi, còn gì hay ho để giận dỗi nữa?” Trình Trình nhín nhún vai, tiếp tục ưu nhã mà ăn.

Dương Dương thì vươn ngón tay nhỏ ra, ngoắc ngoắc Bắc Minh Đông…

“Hửm?” Bắc Minh Đông cười híp mắt mà sáp đầu tới.

Chọt!

“Này…” Bắc Minh Đông che lấy trán, trừng cái nĩa trong tay Dương Dương: “Tiểu tử thối, sao cháu lại xiên đầu chú chứ?”

“Chú ba, cho chú xem một thứ!” Dương Dương giống như một tiểu yêu tinh, liế m liế m sốt cà chua trên tay mình.

Sau đó rút một miếng gỗ có hình dài từ dưới mông ra—

Ầm ~ một tiếng.

Ném lên bàn ăn!

Làm mấy vị trưởng bối giật mình một phen.

Bắc Minh Đông xoa xoa đầu, sau đó trừng to mắt, cầm lấy miếng gỗ, chỉ thấy trên miếng gỗ có khắc vài chữ lớn xiên xiên vẹo vẹo, Bắc Minh Đông lớn tiếng đọc lên—

“Bài vị của vong phụ Bắc Minh Thi Ện!”

Phụt—

Ông cụ Bắc Minh phun ra một ngụm trà …

Giang Tuệ Tâm vội vàng lấy khăn lau cho ông cụ.

Nhất thời, mấy người nhà Bắc Minh đều hoá đá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi