Chương 750
Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của Bắc Minh Quân có chút nhăn nhó.
Đôi mắt như chim ưng trừng chằm chằm vào tấm gỗ đó, đặc biệt là mấy chữ lớn được khắc trên đó, căn bản không thể nhìn nổi!
Bắc Minh Đông sững sờ ba giây, sau đó bật cười: “ Wow ha ha ha ha…”
Dương Dương liếc nhìn Bắc Minh Đông một cái, vươn cánh tay nhỏ ra, giật lại miếng gỗ từ trong tay Bắc Minh Đông, bé con hiếm khi nghiêm túc mà nói—
“Chú ba, chú bị mù chữ sao? Rõ ràng là Bắc Minh Quân, chỗ nào là Bắc Minh Thi Ện chứ? Còn nữa, làm phiền chú nghiêm túc với bài vị của ba cháu một chút! Cháu còn chưa kịp làm cái đế nữa, cho nên bài vị tạm thời chưa đứng được…”
Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương xoắn xuýt, hoàn toàn ngó lơ sắc mặt tái xanh của Bắc Minh Quân ở đối diện.
“A ha ha ha…Bắc Minh Quân, con trai của anh…ha ha ha…quá là vô song rồi…” Bắc Minh Đông nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc của Dương Dương, cười càng điên cuồng hơn.
Ông cụ Bắc Minh cau chặt mày, quát một câu: “Lão tam, đừng có lo thiên hạ không đủ loạn nữa!”
“Ha ha…ba, hình như người sợ thiên hạ không đủ loạn là cháu ngoan của ba đó…” Bắc Minh Đông cười đến sắp tuôn nước mắt rồi.
Sắc mặt Bắc Minh Quân lạnh lẽo, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, nhưng dao nĩa trong tay đã lặng lẽ thay hình đổi dạng.
Trình Trình liếc nhìn miếng gỗ trong tay Dương Dương, ung dung hờ hững nói: “Hai chữ thi và ện khắc hơi xa nhau rồi, khắc sát một chút, mới là chữ Quân.”
“Ò! Lần sau cháu sẽ chú ý!” Dương Dương hiếm khi chịu nghe dạy dỗ.
“Còn có lần sau? Ha ha…” Bắc Minh Đông vừa lau nước mắt vừa cười: “Ai yo, này, Dương Dương cháu thật là hiếm thấy nha…rủa ba cháu chết cũng không cần rủa như vậy a…”
Nhưng không ngờ, Dương Dương lại trợn trắng mắt với Bắc Minh Đông một cái: “Chú ba, bài vị cũng ở đây rồi, còn cần cháu rủa ổng chết sao?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hàm ý là, Dương Dương đã coi như ba của cậu nhóc chết rồi.
“…” Bắc Minh Đông hít một hơi, cười càng suồng sã hơn.
Tiếp đó, Dương Dương lại móc ra một chiếc khăn ăn nhăn nhúm từ trong túi, sau đó tìm một cây bút, xiên xiên vẹo vẹo mà viết lên chữ [Piano].
Sau đó xin bật lửa của Bắc Minh Đông.
Trước mặt mọi người, đốt tờ khăn ăn có viết chữ [Piano] trên đó…
“Này, Dương Dương không được chơi lửa!” Các trưởng bối giật bắn mình.
Nhưng Dương Dương lại nói với Bắc Minh Đông: “Chú ba không phải nói ba cháu biết chơi piano sao? Vậy cháu đốt một cây đàn piano cho ổng, để ổng đàn cho đã!”
Đột nhiên, ầm–
Một tiếng rất lớn vang lên.
Bắc Minh Quân đập tay lên bàn, khiến cho chiếc bàn run lên.
“Bắc Minh, Tư, Dương!”
Dương Dương bởi vì cái thanh âm lớn này mà giật mình, bàn tay nhỏ run lên theo phản xạ, chiếc khăn ăn chưa cháy hết rơi xuống bàn ăn, nhanh chóng làm cháy chiếc khăn trải bàn đẹp đẽ quý giá…