CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 2922

Những năm qua, cô mệt mỏi vì giả vờ quá rồi!!

“Nhưng ngày mai Đường Lăng đến, em không cùng với anh…” Ở đầu kia điện thoại, lúc này Đại vương tử giật mình, anh ta biết phụ vương từ chối cho Lâm Bối đến nước L một mình, trong lòng Lâm Bối chắc chắn khó chịu, nhưng anh ta không ngờ Lâm Bối sẽ thẳng thắn biểu lộ sự bất mãn của mình ra như thế.

Lâm Bối đi theo anh ta lâu như thế, từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy lúc nào Lâm Bối có bất mãn gì, có khi bị oan ức, không được phụ vương coi trọng thì Lâm Bối cũng tỏ ra lạnh nhạt, chẳng biểu lộ cảm xúc nào.

Thậm chí Đại vương tử cảm thấy Lâm Bối nói muốn đi ra ngoài chơi vài ngày là đang cáu kỉnh thôi.

Nhưng trước giờ Lâm Bối là người tốt tính có tiếng, không, phải là chưa hề tức giận.

“Tại sao Đường Lăng đến thì em nhất định phải đi cùng, anh ta đến thì liên quan gì đến em?” Trong lòng Lâm Bối đã hơi khó chịu sẵn rồi, lúc này nghe thấy tên Đường Lăng thì trong lòng lại có sự bực bội khó hiểu.

Đường Lăng đến thì sao nào?

Đường Lăng đến thì cô ta phải đi cùng sao?”

Đại vương tử: “…”

Lần này Đại vương tử thật sự giật mình sợ hãi, Lâm Bối đi theo anh ta lâu như thế, anh ta thật ra chưa từng thấy Lâm Bối cáu kỉnh lần nào, đối với ai Lâm Bối cũng không hề tức giận.

Lúc này Lâm Bối nổi giận với anh ta sao?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đại vương tử là người thông minh, anh ta biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì Lâm Bối đã không như thế.

“Không sao, em hơi mệt thôi, muốn đi chơi vài ngày.” Lâm Bối nhận ra sự mất khống chế của mình, cô cũng không biết bản thân bị sao nữa mà không thể nào khống chế cảm xúc của mình được.

Ban nãy cô còn nổi giận với Đại vương tử!!

Nếu đã nổi giận luôn rồi thì Lâm Bối cũng không che giấu thêm nữa, lúc này giọng nói của cô rõ ràng nhỏ đi.

“Là vì phụ vương không cho em đi nước L sao?” Đại vương tử nghe ra giọng nói của Lâm Bối khác thường hẳn, tuy anh ta hỏi thế nhưng vẫn cảm thấy hình như không chỉ vì cái này thôi đâu. Phụ vương vẫn luôn không để ý gì Lâm Bối, nhiều năm như thế rồi mà trước hề Lâm Bối không hề tỏ ra bất mãn.

Thật ra so với những chuyện khi trước thì chuyện hôm nay chẳng là gì cả, thật sự chẳng đáng để Lâm Bối thế này.

Thế nên Đại vương tử đoán chắc còn có chuyện khác.

“Anh cả, em cố gắng nhiều năm thế rồi mà đến tận bây giờ ông ấy vẫn chẳng màng đến những việc em đã làm, em mệt lắm, thật sự rất mệt.” Lâm Bối biết thật ra nguyên nhân chính mà cô đang phiền não không phải là vì phụ vương không coi trọng cô.

Cô biết chuyện phụ vương không coi trọng mình từ lâu rồi, nhiều năm như thế cũng đã thành quen, chẳng việc gì mà phải tức giận.

Cô phiền não là vì không có một lí do chính đáng để đi nước ngoài, không đi nước ngoài thì không thể giải quyết chuyện cô có thai, không giải quyết được đứa bé trong bụng thì tiếp theo có khi sẽ có cả đống phiền toái.

Nếu bị người ta phát hiện cô có thai, cô cũng chẳng dám nghĩ đến hậu quả.

Chuyện thế này đương nhiên Lâm Bối không thể nào nói với Đại vương tử, thế nên cô cố ý mượn chuyện này để nói chuyện của mình, đổ hết lí do vào việc phụ vương không cho cô đi nước L.

“Phụ vương chắc cũng có suy xét của ông ấy, em đi một mình phụ vương cũng không yên tâm, dù sao thì con người nước L đó quá là thâm độc, phụ vương cũng vì lo cho em thôi…” Thật ra Đại vương tử cũng hiểu, nhưng anh ta không thể nói điều không tốt về Quốc Vương sau lưng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi