CHƯƠNG 691
Lúc cậu ba Nguyễn và Tô Khiết về đến thành phố A đã là hơn mười giờ tối rồi, mấy ngày này Tô Khiết cùng anh chạy đông chạy tây, buổi tối còn phải làm chuyện đó, tuy mấy ngày này cậu ba Nguyễn vẫn luôn muốn kìm chế, kìm chế, nhưng cuối cùng thật ra cũng chẳng kìm chế được mấy.
Anh nhận ra, chỉ cần chạm phải người cô, là anh không thể kìm chế nổi bản thân, giống hệt như một cậu nhóc mới lớn không biết tiết chế.
Vì vậy, mấy ngày này, Tô Khiết rất mệt, rất mệt, vừa về đến nhà, cô đã nằm bẹp xuống giường không động đậy được.
“Em mệt lắm à?” Nguyễn Hạo Thần ngôi xuống bên cạnh giường, đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng mát xa: “Tôi mát xa giúp em”
“Không, em không cần anh mát xa, em muốn ngủ.” Tô Khiết rất muốn đập vào cánh tay đang mát xa trên lưng cô, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nằm im thôi, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không đợi được đến lúc li hôn, cô đã bị Nguyễn Hạo Thần giày vò chết rồi.
Hơn nữa, bây giờ lúc nào Nguyễn Hạo Thần cũng ở cạnh cô, cô không có thời gian đi làm việc của mình, không có thời gian, cũng không có sức lực giúp anh nghĩ cách lấy lại cổ phần của Nguyễn Thị.
Nếu mọi chuyện còn tiếp tục như vậy, cô cảm thấy chuyện li hôn sẽ kéo dài vô thời hạn, không được, cô bắt buộc phải nghĩ cách: “Nguyễn Hạo Thần, đêm nay anh về phòng anh ngủ, em và anh ngủ riêng.”
“Không được.” Đối với vấn đề này, cậu ba Nguyễn không cho cô thương lượng.
Tô Khiết đột nhiên lật người lại, nằm sang mép giường bên kia, giơ chân ra đạp anh, đêm nay tuyệt đối không thể để anh ngủ chung phòng với cô.
“Nếu như em thật sự mệt, đêm nay tôi sẽ không chạm vào em, chỉ ôm em ngủ thôi.” Cậu ba Nguyễn nhìn tư thế của cô, cảm thấy buồn cười.
“Lần nào anh chẳng nói như vậy, nhưng cuối cùng thì sao?” Tô Khiết trừng mắt nhìn anh, cô hoàn toàn không tin lời anh nói, mỗi lần anh đều nói là lân cuối cùng, lần cuối cùng, nhưng mỗi lần chưa giày vò đủ thì mãi cũng không có lần cuối cùng.
“Thật ra, chuyện này không thể trách tôi.” Cậu ba Nguyễn nhìn dáng vẻ tức giận đây đáng yêu của cô, khẽ nhếch miệng, anh nhận ra cô càng ngày càng đáng yêu rồi.
“Không trách anh, chẳng lẽ trách em?” Tô Khiết tức giận, vậy mà còn không trách anh nữa à? Không trách anh thì trách cô chắc?
“Ừm, trách em” Cậu ba Nguyễn người, lúc nói anh còn nhào người về phía cô: “Trách em quá mê người.”
Tô Khiết phản ứng lại kịp, định tránh đi, nhưng động tác của cậu ba Nguyễn quá nhanh, cô không kịp trốn thoát đã bị anh bắt lại rồi.
Cậu ba Nguyễn đè lên người cô, đôi môi đặt xuống trước ngực cô hôn qua lớp áo, thấp giọng nói: “Quá thơm, quá mềm, quá mê người.”
Khóe môi Tô Khiết giật giật, người ta đều nói đàn ông vì tình dục, đàn bà vì tình yêu, quả đúng là không sai chút nào.
Thứ anh yêu thích là cơ thể cô, thứ anh muốn cũng là cơ thể cô, không, thứ anh muốn chắc là cảm giác khi mà giày vò cô.
Vì vậy, sai là do cơ thể cô quá thơm, quá mềm, quá mê người.
Vậy nên dù cô có gương mặt “xấu xí” như vậy, anh cũng có thể làm ngơ.
Có cách nào có thể khiến cho cơ thể cô không thơm, không mềm nữa không?
Tô Khiết đang nghĩ, nụ hôn của cậu ba Nguyễn đã phủ kín bụng cô rồi, tay anh cũng bắt đầu kéo áo cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh vừa nói đêm nay sẽ không chạm vào em.” Tô Khiết tức đến nghiến răng, người này ban nãy còn nói đêm nay sẽ không chạm vào cô, vậy xin hỏi bây giờ anh đang làm gì thế?