Đã qua bao nhiêu năm rồi, thành phố ở đây phát triển nhanh chóng như vậy, thế nhưng nơi này không hề thay đổi chút nào, quả thực giống như bị phủ bụi mười mấy năm.
“Tôi đã mua lại mảnh đất này và không hề làm thay đổi gì cả.
” Ngoại trừ cô, biến mất không thấy bóng dáng.
“Bao gồm cả cái thùng rác kia?”
“Em vẫn còn nhớ nó?” Hạng Chí Viễn bất ngờ, trong mắt lóe lên chút vui mừng mà ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào cô thật lâu.
Anh cho rằng cô đã thật sự quên hết mọi thứ.
Hoá ra ngay cả thùng rác kia cô cũng nhớ rõ.
“Dáng vẻ thâm tình của anh bây giờ đúng là khiến tôi không thích ứng nổi.
” Giang Ninh Phiến không trả lời, chỉ lạnh lùng tiếp tục bật chế độ châm biếm: “Thật giống như anh lêu lổng với một đám phụ nữ chỉ để đợi tôi về.
”
“Đúng là như vậy.
”
Hạng Chí Viễn đá văng cửa xe bước xuống, đứng ở trước mặt cô, đôi tay thon dài xoa mặt cô, con người nồng đậm thâm tình đủ để khiến cho người ta chết đuối trong đó.
Anh cũng từng nghĩ sẽ giữ mãi tấm thân trong sạch chờ đến khi nào cô xuất hiện mới thôi, nhưng anh chờ đợi càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày càng trống rỗng, sau đó bị lạc lối.
“Anh thật hài hước.
” Cô khinh thường.
Loại logic này tin thế quỷ nào được?
“Em biết tôi không có.
” Anh nhìn cô chằm chằm, lòng bàn tay lưu luyến khẽ vuốt qua gương mặt cô, nóng như thiêu như đốt, làm khuôn mặt cô nóng lên: “Em biết tôi sẽ không lừa em”
Trong đôi mắt thâm thuý của anh cất giấu rất nhiều thứ…
Tiếng còi hơi của con thuyền đánh cá vang khắp bầu trời, oanh tạc lỗ ta hai người.
Hai người đứng đối mặt với nhau, dựa sát vào nhau, mái tóc cô tung bay trong làn gió mạnh, bị ảnh mặt trời lặn nhuộm thành màu hoàng hôn, quấn quanh ngón tay thon dài của anh, khắng khít không thể tách rời.
“Anh cũng biết tôi sẽ không tin tưởng.
” Cô lạnh nhạt bắt lấy tay anh, tháo mũ xuống, sờ lên phần đầu bị quấn một vòng băng gạc thật dày của mình: “Nhờ phúc của anh, đầu tôi bị chấn động nhẹ.
”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải phẫu thuật, thế mà giờ vừa động cái đã phải phẫu thuật não.