Ai biết sau này cô có bị thụt giảm chỉ số thông minh vì vụ này hay không?
“Nếu lúc ấy tôi biết em là Tiêm Tiêm.
.
” Hạng Chí Viễn nắm lấy tay cô, dùng mu bàn tay lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô, chầm chậm, lộ ra vẻ ái muội, đôi môi gợi cảm tới gần cô từng chút từng chút một: “Thì sao tôi có thể bỏ được?”
Là anh cho rằng cô cũng lừa gạt anh giống như con ả để tiện Thời Bích Sương kia.
Cô ở trong lòng anh quá sạch sẽ, anh tuyệt đối không cho phép người khác làm bẩn nơi sạch sẽ này.
“Phịch”
Ngay trước khi môi anh chạm vào môi cô, cô đã không chút ngần ngại vươn tay đẩy anh ra.
Hạng Chí Viễn kiệt sức ngã xuống đất một lần nữa, khuấy tung lớp bụi trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
“Á… Cô gái vô tình này” Hạng Chí Viễn chật vật ngồi dưới đất, xắn tay áo sơ mi lên, trên cánh tay có vài vết bầm tím và vết sẹo đan xen, nhìn mà ghê người.
“.
” Giang Ninh Phiến nhìn qua, liếc đến mấy vết bầm thì vội vàng quay đầu đi, cô biết vừa rồi mình xuống tay không nhẹ.
“Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng có ai dám đánh tôi mạnh tay như vậy! Bởi vì sẽ phải trả một cái giá thảm hại hơn.
”
Hạng Chí Viễn nhìn vết thương trên cánh tay mình, bò dậy từ trên mặt đất, nhíu mày nhìn một thân dơ dáy dính đầy bụi bặm.
Lông mày, miệng không khỏi mở ra, hít sâu một hơi, hiếm khi chấp nhận, bất đắc dĩ ngước mắt nhìn về phía ánh mắt của cô.
Lại đánh anh, lại khiến anh bẩn cả người thế này.
“Điều đó phụ thuộc vào mức độ sâu sắc của tình cảm mà anh dành cho tôi.
” Cô lạnh lùng đáp lại.
Dù sao cô cũng không sợ bị anh đối xử tàn bạo, cô đã quen rồi, cũng từng bị anh đánh chết một lần rồi.
“Yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không nỡ chạm vào một sợi lông tơ của em.
” Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú, bày ra vẻ mặt nhu hoà không ai bì nổi, cưng chiều nói: “Cho nên em có thể tiếp tục không biết sợ!”