CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Đối với Hạng Chí Viễn tỏ tình mình liên tiếp, Giang Ninh Phiến không chống đỡ được.

Ngoại trừ lạnh mặt, cô cũng không biết nên đáp trả thế nào.

“Tiêm Tiêm, em không có gì khác muốn hỏi đúng không?” Đối với quá khứ của bọn họ, tại sao cô không tò mò, không có chút đặc biệt chút nào.

Ký ức này với cô mà nói, cứ không quan trọng như vậy sao?
Nghe vậy, ánh mắt Giang Ninh Phiến lấp lóe, không phải là không muốn hỏi, nói ví dụ như lúc trước tại sao anh giả cầm, nói ví dụ như…
“Làm sao đột nhiên anh lại rời đi?” Giang Ninh Phiến hỏi.

Ba ngày sau, cô bưng cháo chạy đến bên tường đỏ nhà ngư dân, không nhìn thấy bóng dáng chàng trai ở trong góc, trong góc cũng trống rỗng.

Cô tìm thật lâu.

Cô lo lắng anh sẽ chết đói, vẫn mỗi ngày bưng cháo đi qua như thường lệ, nhưng lại không nhìn thấy anh.

Mỗi lần đều chờ đến khi cháo nguội lạnh, dần dần cô không đến nhà ngư dân đó nữa.

Sau đó cô cũng từ từ quên đi chàng trai cầm kia.

Nghe thấy chuyện này, Hạng Chí Viễn đứng ở trước mặt cô, sắc mặt trầm xuống, cặp mắt âm u, qua hai giây mới trầm thấp nói: “Tôi gặp được ba nuôi, ông ấy hứa sẽ báo thù giúp tôi, tôi đã đi cùng ông ấy.


Khi ba nuôi xuất hiện, anh rời đi theo ông ấy, lúc đi mang theo một tờ giấy vẽ.

Trên giấy vẽ là chiếc chuông anh vẽ.


“Báo thù?”
Báo thù gì?
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.

“Em biết lái xe không?” Đột nhiên Hạng Chí Viễn hỏi, hiển nhiên không muốn nhắc tới vấn đề
này.

“Biết.


“Lên xe, về bệnh viện.

” Hạng Chí Viễn vứt chìa khóa xe cho cô, vòng qua xe ngồi lên tay lái phụ, vừa tùy ý đóng cửa xe, phóng khoáng ngông ngênh.

Còn không đi trị liệu nữa, anh sẽ ngã xuống đất không dậy nổi ở trước mặt cô.

Giang Ninh Phiến nhận chìa khóa xe rồi ngồi lên ghế lái, cũng không phản đối đề nghị của
anh.

Dù sao, so với hai người ở đây đều hướng về nơi khác, có bằng lòng đến bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng hơn.

Chỉ là Hạng Chí Viễn muốn báo thù gì?
Cô không nghe An Vũ Dương nói thời niên thiếu Hạng Chí Viễn kết thù với ai, xem ra rất nhiều tư liệu của Hạng Chí Viễn mà An Vũ Dương còn chưa tra rõ ràng.

Giang Ninh Phiển nổ máy xe, xe thể thao chạy nhanh trong bóng chiều trên bờ biển.


Cô lái xe ổn định trên con đường cảng biển, cảng biển là một thành phố nhỏ đang khai phát bên trong bờ biển, cũng không phát đạt, luôn có cảm giác tối tăm.

Xe chậm rãi chạy về phía trước.

Khi đi qua một con đường mòn, bỗng nhiên bóng dáng một người phụ nữ trung niên xuất hiện ở trong tầm mắt Giang Ninh Phiến.

Đó là một người phụ nữ trung niên tầm năm sáu mươi tuổi, tóc cũng đã hơi bạc, bên ngoài lộ ra vẻ già nua hơn so với tuổi này, ăn mặc tương đối mộc mạc.

Bà ấy đang chậm rãi đi lên từ bờ sông, đi lại tập tễnh, từng bước một đều khó khăn.

Lộ ra sự cô độc không nơi nương tựa.

Giang Ninh Phiến lái xe chạy qua bên người người phụ nữ, hai tay gắt gao nắm lấy tay lái,
bàn tay hận không thể tỏa ra máu.

Một giây sau, Giang Ninh Phiến không nhịn được nhìn bóng dáng càng ngày càng xa từ kính chiếu hậu, hốc mắt nổi lên chua xót.

Mę.

Lâu ngày không gặp, hóa ra mẹ đã già như vậy rồi.

“Dừng xe” Bên người truyền đến giọng nói ra lệnh của Hạng Chí Viễn.

Giang Ninh Phiển vội vàng đạp phanh lại.

“Sao mắt của em lại đỏ thế?”
Cằm Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn ép buộc xoay qua, anh nhìn cô tìm tòi nghiên cứu, sau đó nhìn lại đằng sau, chỉ thấy một người phụ nữ lớn tuổi, không biết là trung niên hay là lão niên, anh thu hồi ánh mắt hỏi: “Em quen à?”
“Không quen.


Giang Ninh Phiến trừng mắt nhìn, làm bộ bình tĩnh nói, tiếp tục lái xe về phía trước: “Không có chuyện gì thì tôi lái xe đây.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi