Đây là anh đang lập uy.
Nói xong, Hạng Chí Viễn vứt bỏ mà hất tay Giang Ninh Phiến ra, tự mình đi về
phía trước.
Người đàn ông này ngông cuồng đến làm cho người ta căm phẫn.
Bản thân chẳng thèm ngó tới cô, vứt bỏ như giày cũ, cũng không để cho người khác nói nửa chữ, tư tưởng thật buồn cười.
Giang Ninh Phiến theo sau, còn chưa đi được mấy bước, phía trước lại xảy ra chuyện.
"Bich..."
Một cô gái xinh đẹp bị gạt ra từ trong đám người, mạnh mẽ đụng vào người Hạng Chí Viễn, ống kem sữa trắng trong tay bôi lên ngực anh...!
Áo sơ mi đen dính kem sữa trắng, trông rất dễ thấy.
Hạng Chí Viễn lập tức đứng yên không động đậy, sắc mặt tái xanh.
Không khí ngưng lại, vẻ mặt của mọi người không giống nhau, có người đang
mặc niệm, có người đồng cảm, có người xem trò hay...!
"Cậu Hạng, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý...!Tôi không biết là ai đẩy tôi ra, tôi thật không phải cố ý."
Có lẽ là bị màn đánh người vừa nãy hù dọa, cô gái biết Hạng Chí Viễn không dễ chọc, bị dọa đến run chân.
Cô ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, bắt lấy ống quần của anh cầu xin tha thứ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Bịch..."
Hạng Chí Viễn lập tức đá văng cô gái, mặt lại xanh thêm vài phần.
Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, môi mím lại rất chặt, cả người tản ra sự im lặng tàn bạo.
Người xung quanh cũng có thể cảm nhận được cảm giác căng cứng như dây cung, tức giận sắp sửa bộc phát ra.
Giang Ninh Phiến yên lặng đứng tại chỗ.
Hạng Chí Viễn có bệnh sạch sẽ, cô đã được chứng kiến, cô gái này đang tự tìm đường chết.
"Mẹ nó!"
Cô Minh Thành "tán gẫu xong" từ đằng sau đi đến, xem xét tình huống này đều trợn tròn mắt, sau khi kịp phản ứng lập tức chửi mắng một tiếng, lớn tiếng nói: "Còn không lôi cô gái này xuống nói chuyện phiếm uống trà? Đừng cản đường cậu Hạng!"
Hai cấp dưới lập tức tiến lên kéo cô gái.
Cô gái dọa đến nước mắt bay tứ tung, liều mạng giãy dụa: "Cậu Hạng bỏ qua cho tôi đi, tôi thật không phải cố ý! Là người khác đẩy tôi! Tôi đền quần áo cho anh, tôi lập tức đền quần áo cho anh...!Thật sự.."
Lúc giãy giụa, túi xách trên người cô gái rơi xuống, đồ vật vãi đầy mặt đất.
Khi Giang Ninh Phiên do dự mình có tư cách biện hộ không, Hạng Chí Viễn chợt cúi người, nhặt lên một tấm thẻ căn cước từ dưới đất.
Cô nhìn thấy trong mắt Hạng Chí Viễn có chút ngây ra và khiếp sợ.
Nét mặt thế này, lúc cô nấu cháo tôm cảng biển cũng từng thấy.
"Cô ở cảng biển sao?".