CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm địa chỉ trên thẻ căn cước hỏi, giọng nói trầm thấp, không lạnh lùng như trước đó.

"Vâng, tôi là người cảng biển, tôi chỉ tới thành phố S tìm bạn chơi." Cô gái xinh đẹp khóc gật đầu: "Cậu Hạng, tôi đền gấp đôi quần áo cho anh..."
Vừa rồi những người kia nói xấu lại kêu thảm thành như thế, kẻ ngu cũng biết cái gọi là "bị kéo đi nói chuyện phiếm" là xảy ra chuyện gì.

Cô ta còn không muốn chết.

Hạng Chí Viễn cứ đứng ở nơi đó như vậy, không nói một lời.

Ánh mắt sâu không lường được, trong tay vẫn cầm tấm thẻ căn cước kia, ngón cái che hai chữ "Cảng biển" cực kỳ lâu.

Lâu đến nỗi tất cả mọi người bắt đầu hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt tìm hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng Hạng Chí Viễn đã có phản ứng...!
"Thả người."
Hạng Chí Viễn ném thẻ căn cước, hời hợt lưu lại một câu.


"Hả?"
Cô Minh Thành sửng sốt.

"Thả người cho tôi." Dứt lời, Hạng Chí Viễn cất bước rời đi.

Tất cả mọi người choáng tại chỗ, hiện trường rất yên tĩnh, cho đến khi cô gái trẻ tuổi lấy lại tinh thần, nức nở liều mạng cúi người nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu Hạng, cảm ơn cậu Hạng..."
Giang Ninh Phiến có chút ngạc nhiên nhìn bóng lưng của anh, có chút không hiểu.

Cảng biển...!
Hình như Hạng Chí Viễn rất mẫn cảm đối với cảng biển, mẫn cảm đến nỗi thả người chọc tới bệnh thích sạch sẽ của anh...!
Là bởi vì tình cảm? Hay vì lý do khác?
Phố Đỏ, quán bar.

Trong phòng bao mờ tối, ánh sáng đủ mọi màu sắc nhu hòa thoảng qua.


Hạng Chí Viễn ngồi một góc ở ghế salon dài, để trần nửa người trên nhưng vẫn mặc âu phục, không hề có cảm giác khó chịu chút nào.

Một tay anh dựa vào lan can ghế sô pha, tóc ngắn gọn gàng không loạn, khuôn mặt yêu nghiệt không biểu cảm, mặt khẽ nghiêng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không có tiêu cự gì.

Bình thường, mọi người gọi trạng thái này là ngẩn người.

Mà bắt đầu từ lúc Hạng Chí Viễn nhặt thẻ căn cước đến vào quán bar, anh đã ngẩn người ròng rã một tiếng.

Thật sự là thế.

Giang Ninh Phiến ngồi ở một bên.

Trong phòng bao chỉ có hai người bọn họ, cô là niềm vui mới của anh, trừ ở bên cạnh anh thì đâu cũng không thể đi.

Cô đã nhàm chán cầm lấy áo sơ mi đen kia, dùng khăn giấy chà vết kem sữa dính trên đó, chà từng chút từng chút.

Không phải là bởi vì cô quý trọng quần áo của Hạng Chí Viễn.

Là cô buồn chán, buồn chán đến không có chuyện gì để làm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi