CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Hạng Chí Viễn không hề để ý: “Em có muốn thấy một khía cạnh mất nhân tính hơn của tôi không?”

Cô có thể hận anh, chừa cho anh một vị trí trong lòng cô, anh vui vẻ còn không kịp.

“Hạng Chí Viễn, anh…”

Giang Ninh Phiến đang nói, đột nhiên sau lưng truyền tới một tiếng vang nặng nề.

Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy An Vũ Dương ngã xuống trước cửa, bùn đất bẩn thỉu dính trên ống quần sạch sẽ của anh ta, cả người chật vật, một tay lần mò cạnh cửa định đứng lên.

“Vèo…”

An Vũ Dương bị cửa kẹp, đau tới mức hít một hơi.

“Anh không sao chứ?”

Giang Ninh Phiến không để ý nhiều, vội vàng chạy tới đỡ An Vũ Dương dậy, chỉ thấy trên ngón tay anh ta bị cửa kẹp.

Một giọt máu rơi xuống.

“Tôi không sao.” Trên gương mặt luôn thanh cao của An Vũ Dương có hơi khó chịu, miễn cưỡng mỉm cười lắc đầu một cái: “Cửa này quá trơn, cô nghe điện thoại xong chưa?”

Nghe thế, lúc này Giang Ninh Phiến mới nhớ tới điện thoại.

Cô vẫn chưa ngắt.

Giang Ninh Phiết đưa điện thoại lên tai lại, ngón tay không cẩn thận bấm vào màn hình, mở loa trên điện thoại.

Tiếng gầm thét của Hạng Chí Viễn phát ra từ bên trong…

“Giang Ninh Phiến, em thật sự dám đi tìm người đàn ông khác! Em quay về cho tôi! Em lập tức quay về đây! Shit! Giang Ninh Phiến! Bây giờ em con mẹ nó lập tức quay về cho tôi! Nếu bị tôi bắt được em chắc chắn sẽ chết!”

Tiếng gào như sấm vang.

“…” Giang Ninh Phiến theo bản năng đưa điện thoại ra xa một chút, cau mày.

Có muốn rống cũng không cần phải rống to đến như thế…

An Vũ Dương đứng bên cạnh Giang Ninh Phiến, trên nét mặt ôn hoà hiện lên vẻ không vui, đưa tay cướp lấy chiếc điện thoại di động trên tay Giang Ninh Phiến…

“Anh làm gì?”

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.

Sắc mặt An Vũ Dương trầm xuống, đưa điện thoại tới trước gương mặt tuấn mỹ của mình, ánh mắt không có có tiêu cự nhìn về phía trước, giọng điệu nghiêm túc: “Anh Hạng, thứ nhất tôi không phải đàn ông lỗ mãng. Thứ hai, lời anh vừa nói đã trở thành tội đe doạ.”

“…”

Giang Ninh Phiến đỡ trán.

Hạng Chí Viễn nào có quan tâm đến tội đe doạ gì đó, từ trước đến giờ anh chỉ xem luật pháp như một quyển sách mà thôi.

Quả nhiên, Hạng Chí Viễn nghe thấy như thế, giống như nghe được một câu chuyện cười, cười lạnh một tiếng: “Ha, thế có muốn tôi phái người đón anh tới toà án để tố cáo tôi không?”

Giang Ninh Phiến cắn mối.

Bây giờ lộ mặt rồi, ở trong tay Hạng Chí Viễn, An Vũ Dương cũng không sống nổi tới sáng sớm mai.

“Không cần, từ trước tới giờ Ninh Phiến của chúng tôi không thích so đo với chó.” An Vũ Dương nghiêm túc nói.

“…”

Hạng Chí Viễn dừng lại.

Giang Ninh Phiến kinh ngạc nhìn về phía An Vũ Dương, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy An Vũ Dương mắng người, cũng là lần đầu tiên nghe thấy Hạng Chí Viễn bị chửi là chó…

“Ninh Phiến của chúng tôi?” Hạng Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ mấy chữ này, không nén được tức giận.

“…”

Giang Ninh Phiến chịu anh, cái tên Hạng Chí Viễn này để ý cái gì thế…

“Vâng, tôi và Ninh Phiến đúng là yêu nhau. Anh Hạng, anh là đàn ông thế nên xin anh hãy buông tay và chúc phúc cho chúng tôi. Nếu như anh cứ như con chó điên cắn người khắp nơi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

An Vũ Dương nghiêm túc nói, môi gần như kề sát vào điện thoại.

Thượng đẳng.

“…”

Giang Ninh Phiến cũng chịu An Vũ Dương.

Anh ta đang thêm dầu vào lửa sao?

Anh ta còn ngại Hạng Chí Viễn bị kích thích chưa đủ sao?

“Tôi con mẹ nó còn phải buông tay chúc phúc? Anh đang nói chuyện cười gì thế!” Hạng Chí Viễn nghiến răng lặp lại lười của anh ta, giọng điệu vô cùng điên cuồng.

Hạng Chí Viễn đã phát điên.

Giang Ninh Phiến muốn lấy điện thoại từ tay An Vũ Dương, nhưng dường như An Vũ Dương cảm nhận được xoay người lại, không để cô cầm lấy.

“…”

Giang Ninh Phiến hết ý kiến.

Hạng Chí Viễn đột nhiên tỉnh táo lại, nói từng câu từng chữ: “Anh đoán xem, tôi cần mấy ngày để tìm được anh? Tôi cần mấy ngày để tìm được nhà anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi