Lời uy hiếp không che đậy.
An Vũ Dương bình tĩnh nghe, lúc Giang Ninh Phiến đưa tay tới muốn cướp điện thoại di động, bình tĩnh nói: “Ninh Phiến, chúng ta không cần nói chuyện với thứ người như thế, rất nhàm chán”
Sau đó.
An Vũ Dương quả quyết tắt máy.
Không để cho Hạng Chí Viễn có thể nói thêm một chữ nào.
“.” Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn động tác của anh ta: “Anh có biết mình đang làm gì hay không?”
Anh ta đã hoàn toàn khiêu khích Hàng Chí Viễn, khiêu khích một người đứng đầu địa ngục, chuyện gì cũng dám làm.
“Tôi biết.” An Vũ Dương khẽ cười, quay mặt sang nhìn về phía cô: “Tôi cảm thấy rất thoải mái.”
Giống như thắng được một trận chiến nào đó vậy.
Dường như An Vũ Dương rất vui vẻ.
Giang Ninh Phiến không ngờ một người luôn luôn thanh cao như An Vũ Dương sẽ dùng từ như thế, ngẩn ngơ một hồi mới phản ứng được: “Đúng rồi, anh thì sảng khoái rồi, thế nhưng còn mấy người giáo sư Giang thì sao? Bọn họ sẽ phải sống tách rời nhau!”
Cô cũng không dám nghĩ Hạng Chí Viễn còn có thể làm được chuyện gì…
“Cô yên tâm đi, bây giờ anh ta sẽ tìm tôi như một tên hoang dã nhiều hơn tất cả những thứ khác.”
Bởi vì anh ta đã kéo toàn bộ lửa giận của Hạng Chí Viễn lên người mình.
“Cái gì?”
“Tóm lại, cô cứ yên tâm đi, tôi có chừng mực.” An Vũ Dương an ủi cô, bên méo vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt: “Ghen tị sẽ khiến đầu óc của tất cả đàn ông mê muội, giống như tôi.”
An Vũ Dương đột nhiên im lặng.
“Giống như anh?” Giang Ninh Phiến không hiểu: “Giống anh cái gì?”
“Không có gì.”
Nụ cười của An Vũ Dương lạnh đi, rũ mắt, che giấu vẻ ảm đạm kia vào nơi sâu nhất.
Giống như anh ta.
Không khi nào không nghĩ tới việc băm Hạng Chí Viễn ra thành trăm mảnh.
Không phải vì nhiệm vụ, không phải vì cái gì khác, là khi anh ta đoán được cô có thể bị Hạng Chí Viễn làm nhục, suy nghĩ này của anh ta giống như hạt giống mọc rể, nảy mầm.
Sau đó nhanh chóng sinh sôi…
“Tôi không muốn sẽ biến thành như thế.”
Trong đầu Giang Ninh Phiến chỉ toàn là hình ảnh bệnh viện trở thành đống tro tàn trên tivi, không nghĩ nhiều về lời nói của An Vũ Dương.
Cô ngồi xuống trước cửa, hai tay ôm đầu, mười đầu ngón tay nắm tóc mình.
Ba, chị, anh rể của cô đều chết trong tay **, cô không thể khiến mình yêu một người đàn ông giống Hạng Chí Viễn…
Cho nên cô chỉ cần trở về với cuộc sống đơn giản trước kia.
Thế nhưng hoá ra thế giới này, không phải có muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.
Sự tàn nhẫn của Hạng Chí Viễn nhanh chóng khiến lưng cô gánh bao nhiêu sinh mạng… sao anh có thể làm như thế.
“Không cần sợ” An Vũ Dương ngồi xuống bên cạnh cô ở cạnh cửa, cặp mắt mù loà của anh ta không thể nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này, nhưng anh ta đoán được: “Tôi đã liên lạc với quân đội, chọn thời điểm thích hợp sẽ xoá số địa ngục này, bắt Hạng Chí Viễn”.
Bắt Hạng Chí Viễn.
Có phải chỉ có khi bỏ Hạng Chí Viễn vào sau song sắt anh mới chẳng còn ngông cuồng nữa hay không?
“Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Nước trong địa ngục quá sâu, bối cảnh của Hạng Chí Viễn lớn khắp toàn bộ Đông Nam Á, nhiều nhánh nhỏ, sẽ thành công được sao?
“Tôi sẽ hoàn thành.”
An Vũ Dương dừng lại, bình tĩnh nói.
Giang Ninh Phiến nhìn mặt An Vũ Dương, vô cùng dịu dàng, cực kỳ dịu dàng.
Cô biết sẽ không dễ dàng như thế.
Có lẽ trong lòng An Vũ Dương chẳng có chút sức lực nào, nếu như Hạng Chí Viễn bị bắt dễ như thế, anh ta cũng không cần phải nhiều người tới đối phó như thế.
Cô biết rất nhiều bằng chứng trực tiếp về tội của Hạng Chí Viễn.
Súng ống đạn dược, cách thức vận hàng của tập đoàn rửa tiền, nguồn gốc ma tuý…
Giang Ninh Phiến nhìn An Vũ Dương, giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì.