CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Tiểu Nhan lại chạy xuống lầu, hơi thở có chút không ổn định, vì vậy trước khi đến gần Hàn Thanh thì Tiểu Nhan đã tìm một chỗ để tĩnh tâm, bình tĩnh lại.

Sau khoảng chục giây khi Tiểu Nhan cảm thấy hơi thở của mình đã tương đối ổn định thì cô ấy tiến từng bước nhỏ về phía trước.

Xe của Hàn Thanh vẫn đang đậu ở dưới lầu, bởi vì đã qua lâu nên đã tắt đè xe, anh ta vẫn ngồi ở vị trí lái xe, cửa sổ hạ xuống một nửa, đèn đường chiếu vào xe, khuôn mặt tuấn tú của anh ta ẩn hiện trong bóng đêm.

Từ xa, Tiểu Nhan đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Khí chất trên người anh ta ôn hòa, kiềm chế khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi nhìn, lúc trước Tiểu Nhan còn tưởng rằng như vậy, nhưng bây giờ… cô ấy cho rằng người đàn ông trước mặt có thểkhông có tim.

Không, anh ta có tim nhưng chỉ với em gái anh ta mà thôi.

Những người khác muốn một chút tình thương từ anh ta thì điều đó là không thể.

Tiểu Nhan khó khăn bước về phía anh ta.

Nghe tiếng bước chân thì ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thanh vọt tới, rơi vào trên người cô ấy.

Bắt gặp ánh mắt của anh ta thì Tiểu Nhan sửng sốt một chút, nhưng vẫn cắn răng đi tới.

“Tổng, tổng giám đốc Hàn…”

Hàn Thanh cau mày, trên người lộ ra một chút khó chịu.

Tiểu Nhan theo bản năng mà rụt cổ lại, cô ấy cho rằng Hàn Thanh không vui vì Đậu nhỏ không theo cô ấy xuống lầu. Cô ấy thật sự muốn đưa Đậu nhỏ xuống dù sao thì mọi người đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nếu cô ấy không giao Đậu nhỏ ra thì cô ấy có vẻ là một người da mặt vô cùng dày rồi.

“Đậu nhỏ kia… tôi thuyết phục thằng bé làm sao thì thằng bé cũng không bằng lòng xuống.”

Tiểu Nhan kéo khóe môi, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói: “Hay là, ngày mai tôi sẽ nói chuyện thuyết phục thằng bé trở về?”

Hàn Thanh không trả lời, chỉ lằng lặng nhìn cô ấy, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được lúc này đang nghĩ gì.

Thật lâu sau, Hàn Thanh mím môi: “Ban ngày, Hàn Thanh cau mày, trên người lộ ra một chút khó chịu.

Tiểu Nhan theo bản năng mà rụt cổ lại, cô ấy cho rằng Hàn Thanh không vui vì Đậu nhỏ không theo cô ấy xuống lầu. Cô ấy thật sự muốn đưa Đậu nhỏ xuống dù sao thì mọi người đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nếu cô ấy không giao Đậu nhỏ ra thì cô ấy có vẻ là một người da mặt vô cùng dày rồi.

“Đậu nhỏ kia… tôi thuyết phục thằng bé làm sao thì thằng bé cũng không bằng lòng xuống”

Tiểu Nhan kéo khóe môi, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói: “Hay là, ngày mai tôi sẽ nói chuyện thuyết phục thằng bé trở về?”

Hàn Thanh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được lúc này đang nghĩ gì.

Thật lâu sau, Hàn Thanh mím môi: “Ban ngày, Hàn Thanh cau mày, trên người lộ ra một chút khó chịu.

Tiểu Nhan theo bản năng mà rụt cổ lại, cô ấy cho rằng Hàn Thanh không vui vì Đậu nhỏ không theo cô ấy xuống lầu. Cô ấy thật sự muốn đưa Đậu nhỏ xuống dù sao thì mọi người đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nếu cô ấy không giao Đậu nhỏ ra thì cô ấy có vẻ là một người da mặt vô cùng dày rồi.

“Đậu nhỏ kia… tôi thuyết phục thằng bé làm sao thì thằng bé cũng không bằng lòng xuống”

Tiểu Nhan kéo khóe môi, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói: “Hay là, ngày mai tôi sẽ nói chuyện thuyết phục thằng bé trở về?”

Hàn Thanh không trả lời, chỉ lằng lặng nhìn cô ấy, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được lúc này đang nghĩ gì.

Thật lâu sau, Hàn Thanh mím môi: “Ban ngày, Gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ đến đón”

“.

Bởi vì lúc đó là ban đêm và xung quanh rất vắng vẻ, cho dù Tiểu Nhan không bật loa ngoài thì lời nói của Tiêu Túc vẫn truyền vào tai Hàn Thanh một cách rõ ràng.

Ánh mắt của Hàn Thanh trở nên lạnh hơn.

Khóe môi Tiểu Nhan khó xử giật giật: “Thôi, anh đừng… hiện tại anh đang ở bệnh viện, ra vào rất phiền phức, tôi có thể tự mình đi taxi”

“Chỉ một chút thôi, nhớ gửi địa chỉ”

Sau khi cúp điện thoại thì Tiểu Nhan thấy Hàn Thanh trước mặt vấn chưa rời đi, cô ấy còn tưởng rằng anh ta vẫn chấp nhất chuyện của Đậu nhỏ, nhưng mà vừa nấy anh ta nói rõ ràng là anh ta biế rồi mà.

Tiểu Nhan nghĩ rằng việc tiếp theo anh ta phải làm là lái xe đi nhưng mà không ngờ anh ta vẫn sẽ dừng lại ở đây.

Tiểu Nhan không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô ấy cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa, vì vậy cô ấy xoay người định trực tiếp rời đi.

Ai biết vào lúc này Hàn Thanh lại lên tiếng.

“Cô vào bệnh viện với Mộc Tử?”

Nghe thấy anh ta nói chuyện thì Tiểu Nhan dừng lại, sau đó gật đầu.

“Lên xe đi” Hàn Thanh nói.

Tiểu Nhan sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.

Anh ta bảo mình lên xe đi? Anh ta có ý định đưa mình về bệnh viện?

“Tổng giám đốc Hàn” Tiểu Nhan không hiểu vì sao hỏi một câu.

Hàn Thanh nhàn nhạt nói: “Không phải đi bệnh viện sao? Tôi cũng có việc phải trở lại bệnh viện, tiện đường.”

À, hóa ra là trên đường đi.

Chẳng trách Hàn Thanh làm sao có thể làm một chuyến đặc biệt đưa cô ấy trở lại bệnh viện được chứ? Chẳng phải anh ta mong muốn tránh xa chính mình sao…

Cuối cùng, Tiểu Nhan leo lên xe sau đó gọi điện cho La Tuệ Mỹ để bà ấy và Đậu nhỏ đi ngủ trước, đêm nay cô ấy sẽ đến bệnh viện và quay lại vào ngày mai, La Tuệ Mỹ đồng ý và hỏi trước khi cúp máy.

“Bây giờ con đang ở trong xe của bác Đậu nhỏ?”

Tiểu Nhan nhìn thoáng qua Hàn Thanh đang lái xe phía trước, sau đó thấp giọng ừ một tiếng, một tay cầm điện thoại ngăn không cho âm thanh lọt ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó Tiểu Nhan nhận ra rằng điều này là vô ích, vì xe quá yên tĩnh mà giọng nói của La Tuệ Mỹ cũng sẽ phát ra từ điện thoại.

Sau đó, Tiểu Nhan không muốn để anh nghe nên nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống.

Gió lạnh không thương tiếc mà tràn vào trong xe, Tiểu Nhan nhất thời không để ý, tóc cô ấy đã bị gió thổi rối tung, gió lạnh cắt vào mặt như dao.

“Mẹ nói Nhan Nhan, con đang làm gì vậy? Sao gió lớn như vậy?”

Tiểu Nhan nói: “Mẹ, hiện tại nói chuyện điện thoại không tiện, ngày mai nói với mẹ sau nhé, tạm biệt”

Nói xong thì cô ấy lập tức cúp điện thoại rồi cất điện thoại vào túi xách.

Bởi vì Tiểu Nhan không dám đóng cửa sổ ngay sau khi mở cửa sổ, nên gió vẫn cứ lùa vào.

Hàn Thanh nhíu mày: “Không lạnh sao?”

Tiểu Nhan co rúm lại, làm sao có thể không lạnh? Cô ấy lạnh kinh khủng, nhưng vẫn lắc đầu đối mặt.

“Tôi hơi nóng”

Hàn Thanh liếc nhìn cô gái nhỏ qua kính chiếu hậu.

Đột nhiên nhớ tới ngày cô ấy ở nước ngoài, vào một ngày lạnh giá như vậy, cô ấy mặc rất ít quần áo sau đó cùng anh ta đi ra ngoài, gân như sắp đông cứng thành băng.

Sau đó thì cô ấy bị sốt.

Vốn dĩ cô ấy vẫn còn muốn cứng miệng nên Hàn Thanh cũng không muốn vạch trần cô ấy, nhưng khi nghĩ rằng một cô gái nhỏ này có thể bị bệnh mà anh ta đã thấy bệnh của cô ấy khó chịu cỡ nào.

Nghĩ đến đây, Hàn Thanh trực tiếp đóng cửa sổ lại.

Tiểu Nhan đã chuẩn bị sẵn sàng dáng vẻ thấy chết không sờn, chịu đựng thêm ba phút sau đó đóng cửa sổ, đến lúc đó như không có chuyện gì xảy ra mà nói là mình mát rồi là ok Ai biết Hàn Thanh vậy mà lại đóng cửa sổ.

Để bảo vệ mặt mũi của mình, Tiểu Nhan chỉ có thể hỏi: “Tại sao anh lại đóng cửa sổ? Tôi vẫn chưa mát đủ”

Hàn Thanh: “…”

Thực sự là chết vẫn sĩ diện.

Vừa đến trước đèn đỏ thì Hàn Thanh dừng xe quay đầu nhìn lại cô ấy: “Tôi lạnh”

Ồ, lý do này đã thành công trong việc thuyết phục cô ấy!

Nếu không thì Tiểu Nhan vẫn đang tự hỏi liệu cô ấy có nên tiếp tục mở cửa sổ hay không, nhưng mà nếu anh ta đã nói như vậy thì Tiểu Nhan sẽ không miễn cưỡng mình.

“Xin lỗi, tôi không có nghĩ đến anh, vật tôi sẽ không mở cửa sổ nữa”

Uy”

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng mà Tiểu Nhan cảm thấy quan hệ giữa hai người có vẻ dễ dàng hơn trước rất nhiều.

Cô ấy cụp mắt xuống, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa chua xót. Hàn Thanh lúc này có vẻ bớt phòng bị hơn đối với cô ấy hơn, đây có phải vì cuối cùng cô ấy cũng buông tay không quấy rầy anh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi