*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Chương 1075: Trời đất tạo thành
Thật ra thì như vậy cũng tốt.
Từ giờ cứ để như thế này, giấu hết những cảm xúc thích anh ta vào nơi sâu thăm nhất của trái tim mình, cố gắng kìm nén không cho ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời.
Điện thoại lại reo, Tiểu Nhạn nhận ra đó là tin nhân của Tiêu Túc.
"Tôi đã ra khỏi bệnh viện rồi cô đang ở đâu?”
Sắc mặt của Tiểu Nhân có chút thay đổi, vừa rồi vì quả căng thang nên có đã quên hết những gì
phải nói với cậu ta. Tiểu Nhân vội vàng gửi lại một tin nhan cho Tiêu Tốc
"Tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh không cần phải tới đón, cảm ơn Khi Tiểu Túc nhận được tin nhan này thì cầu tạ
cảm thấy đầu lưỡi có vị đang
Cô ấy thậm chí không cho cầu là một cơ hội để biểu hiện?
Nhưng dù vậy, Tiêu Túc vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn cá nhân của cô nên đã đáp lại.
“Bảo cho tôi biển số xe, chú ý an toàn.
Biển số xe?
Tiểu Nhan nhưởng mày, Tiêu Túc nghĩ cô ấy đang đi ô tô riêng hay taxi nên yêu cầu cô ấy cấp biển số đúng không? Tiểu Nhan chỉ đáp: "Không phải, tôi đang ở trên xe của tổng giám đốc Hàn. Anh ta có việc phải đến bệnh viện tìm Mộc Tử.
Nhìn thấy tin nhắn này thì Tiêu Túc nghi ngờ đọc lại vài lần, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Một lúc sau thì câu ta lại nhìn vào điện thoại và cười một mình.
Thì ra là như vậy.
Lúc Tiểu Nhan đến bệnh viện, vừa xuống xe liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, lúc đầu cô ấy còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, nhưng sau khi đinh thần nhìn lại thì phát hiện ra là Tiêu Tục
Đúng là câu ta phải không?
Tiêu Nhan nhớ rằng lúc trước câu ta gọi cho minh và nói rằng cậu ta đã ra khỏi bệnh viện, lực l đó có vốn nghĩ rằng cậu là đã đi rồi nhưng không ngờ rang câu ta van còn ở dưới lầu
Nhìn thấy Tiểu Nhận thi Tiểu Tục nở một ru cười dịu dàng, dưới ánh đèn dịu dàng thì vết sẹo trên mặt cậu ta cũng dịu đi một chút: "Đến rồi sao?"
Tiêu Túc như vậy khiến Tiểu Nhan không biết mình có tâm trạng gì, trong lòng có chút phức tạp.
Cô ấy gật đầu: "Sao anh không lên?
“Đi lên cái gì? Không phải cô muốn tới sao? Nhân tiện ở chỗ này chờ cô
Người nào đó còn nhân tiên đưa cô ấy đến đây, thì tại sao cậu ta không thể nhân tiện đợi cô
ở đây?
Tiểu Nhan đỏ mặt bởi lời nói thẳng thừng của
Tiêu Túc, lỗ tại nóng bừng lên, nếu cô ấy nhớ không làm thì cô ấy đã từng nói với Tiêu Túc rồi, tâm trạng của cô ấy vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa nên hy vọng cậu ta không nên đến làm phiên minh.
Bây giờ cậu ta.
Có phải câu ta nghĩ rằng tâm trạng của mình đã được sắp xếp ổn thỏa?
Thực tế thì tâm trạng của Tiểu Nhan lúc trước rất bình tĩnh.
Chỉ sau khi nhìn thấy Hà Thanh thi đầu óc cô ấy lại bắt đầu nổi lung lên.
"Tăng giảm đốc Hàn
7 Đây suy tư thì Tiêu Tức liên hướng phía sau lưng mang theo ý cười. "Mo đang chờ anh ở trên lau"
Ánh mắt Hàn Thanh không chút dấu vết liếc nhìn anh ta một cái, sau đó hừ nhẹ một tiếng đi thẳng lên lầu.
Sau khi anh ta rời đi thì ánh mắt của Tiểu Nhan di chuyển dọc theo bóng dáng của anh ta trong vô thức, nhưng Tiêu Túc đột nhiên đứng trước mặt cô ấy, chặn bóng dáng của Hàn Thanh lai.
"Có lạnh không? Có đói bụng không? Anh em nhà bọn họ có chuyện muốn nói, tôi dẫn cô đi ăn cơm nhé?” Mặc dù đang hỏi, nhưng Tiểu Nhan lại cảm thấy cậu ta đã ra quyết định rồi.
Tất nhiên, nếu Tiểu Nhan muốn từ chối thì cậu ta cũng không thể ép cô ấy đi cùng mình.
Nhưng Tiểu Nhan không phải là người thiếu hiểu biết như vậy, anh em người ta nói chuyện, thi một người ngoài như cô ấy thì xen vào làm gì?
Vì vậy, cô ấy gật đầu.
"Được rồi, đúng lúc cảm thấy hơi đối."
Trừ những dân cư ở gần đó, hầu hết các tăng dưới của bệnh viện đều là nhà thuốc lớn, từng nhà thuốc ở cạnh nhau, thỉnh thoảng có vài người bán quần áo, vì bệnh viện có rất nhiều người đi cùng giường nên cũng có rất nhiều người mở tiệm bán do än.
Hai người tìm thấy một của tiềm bản độ ăn gái đó nên đi vào
Thực ra, đối với Tiểu Nhận ma nơi thi co ay cũng không có cảm giác ngon miệng chút nào, nhưng mà cô ấy không muốn lên lầu trong lúc này.
Hai người gọi mỗi người một tô mì ống, sau đó ngồi đối mặt với nhau.
Tiêu Túc có lẽ thực sự đói, sau khi ngồi xuống
thì cậu ta uống nước canh trước, sau đó chăm chú
ăn mì.
Thái độ nghiêm túc của người bên kia khiến Tiểu Nhan cũng không tiện không ăn, vì vậy cô ấy dùng thìa húp vài ngụm súp, sau đó chậm rãi ăn mì.
Ông chủ là một người tốt bụng và trung thực.
Chắc bây giờ cũng muộn rồi, ít người đến ăn nên ông ấy cho nhiều thịt vào bát của họ.
Nếu ăn hết bát này thì liệu đêm nay cô ấy còn ngủ được sao?
Tiểu Nhan uống súp trong im lặng. "Không thích à?” Tiêu lúc hỏi, nhìn bát đầy thức ăn còn đây của cô ấy thì hỏi,
Nghe vậy thì Tiểu Nhận hồi phục tinh thần lạc đầu. "Không, không có, tôi mới nhớ tới hiện tại an nhiêu quả thi buổi tối sẽ không ngủ được, nên chỉ uống vài nguồn canh”
Tiêu Túc nghe vậy thì cũng không tiếng nói gì, chỉ mỉm cười với cô ấy sau đó ngừng nói:
Thật ra câu là cũng muốn nói thêm vài câu nữa nhưng mà thật sự không biết phải nói gì vớ