CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không cần cô nói hết câu mọi người cũng biết nội dung phía sau là gì.

Mọi người không ngờ đến Tiểu Nhan lại có thể hung hăng như vậy, dăm ba câu liền có thể khiến cho bọn họ ả khẩu không trả lời được.

Sau một lúc lâu, người phụ nữ cao ráo kia cả giận nói: "Cô đừng tưởng rằng chỉ đưa cơm cho giám đóc Hàn là có thể trở thành người yêu của anh ấy, nếu ngày nào đó anh áy chán cô rồi, thì cô sẽ chẳng là gì nữa đầu. “Tôi đưa cơm cho anh ấy là bởi vì tôi nợ anh ấy một ân tình, chứ không là do tôi muốn trèo cao. Anh ta ăn chán hay không thì liên quan gì tới tôi, cũng có quan hệ gì với các người đâu?” “Tôi xin ngừng cuộc nói chuyện tại đây, tạm biệt.

Nói xong, Tiểu Nhan đi thẳng vào thang máy. Sau khi cô rời đi, mọi người tụ lại một chỗ vô cùng tức giận.

Lễ tân thật cẩn thận mà mở miệng nói:"Mọi người chưa đi sao?” “Này cô lễ tân kia, chuyện này là thế nào? Khôngphải cô nói cô ta nhân sắc vô cùng bình thường sao?Còn nữa sao miệng lưỡi cô ta lại sắc bén đến như vậy?”

Lễ tân:... Tôi không có nói nhan sắc của cô ta bình thường mà, tôi chỉ nói tôi không nhớ được bộ dáng của cô ta mà thôi.” “Không nhớ được còn không phải là do quá bình thường nên không nhớ nổi sao?” “Không phải, chỉ là do tôi không giỏi nhớ mặt người khác mà thôi.”

Kỳ thật cô đang nói dối, nhưng chỉ cần cô cắn chặt lí do này thì không có ai có thể bắt lỗi được cô, cô lại kiên quyết mà không nói thêm bất cứ điều gì. “Hừ, cứ để cho cô ta đắc ý mấy ngày đi, thái độ kiêu ngạo như vậy. Các cô đi hỏi thử xem cửa hàng của cô ta ở đâu, đến lúc đó chờ giám đốc Hàn ăn chán rồi, chúng ta sẽ đến chỗ của cô ta.”

Tiểu Nhan đúng giờ mà đưa mì cho Hàn Thanh, cũng bởi vì ngày hôm qua lúc đi cô vẫn chưa nói tạm biệt với anh cho nên ngày hôm nay cô tới đây tâm tình vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng nhờ có khúc nhạc đệm dưới lầu, Tiểu Nhan phát hiện chính mình hiện tại thế mà không còn sợ hãi nữa.

Đại khái là do bị chọc tức cho nên lúc Tiểu Nhan đi vào mặt cô đỏ bừng, đôi mắt như giống bốc lửa vậy.

Hàn Thanh rất nhanh liền phát hiện cô không thích hợp. “Em làm sao vậy?”Lúc đứng dậy anh liền dò hỏi một câu.

Nghe anh hỏi, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu:“Không, không có việc gì đâu. “Vậy sao mặt em lại đỏ như vậy?”

Tiểu Nhan duỗi tay đi chạm vào mặt mình, quả thực có chút nóng, cơ thể cô chính là như vậy, lúc kích động mặt rất dễ đỏ lên, vì thế cô chà chà mặt mình:“Có thể là do quá nóng đi.”

Hàn Thanh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay đúng là có chút nóng hơn bình thường, thấy vậy nên anh cũng không truy hỏi thêm. “Có thích lễ phục anh tặng cho em không?”

Anh chủ động nhắc tới sự việc ngày hôm qua, mặt Tiểu Nhan lại ửng đỏ lên, lúc nãy là vì kích động, hiện tại lại là vì thẹn thùng nhẹ gật đầu:"Em, em thích.

Bởi vì khẩn trương, cho nên nói chuyện bắt đầu lắp bắp. “Ngày mai em không cần đưa cơm cho anh nữa, buổi tiệc tổ chức vào buổi tối, buổi chiều anh sẽ kêu Tô Cửu đến rước em.”

Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ

Lúc cô nói chuyện vẫn mãi luôn nhìn mũi chân của mình, giống như một động vật nhỏ thẹn thùng, tai cô cũng đổi sang hồng hồng. “Vậy, không còn việc gì nữa thì em đi trước đây. “Ừm, ngày mai gặp. “Ngày mai gặp. Tiểu Nhan ngẩng đầu lên lén lútnhìn anh một cái, vẫy tay về phía anh, sau đó chạy chậm rời đi.

Thời gian qua thật sự nhanh, lúc Tô Cửu tới đón Tiểu Nhan, là trực tiếp đến dưới lầu nhà Tiểu Nhan, cô ôm cái túi rồi chui vào trong xe.

Tô Cửu thấy Tiểu Nhan trên người còn mặc bộ quần áo bình thường, không khỏi nhướng mày hỏi:“Sao em còn chưa thay váy vậy?”

Tiểu Nhan xấu hổ mà họ hai tiếng, giải thích nói:“Hàng xóm quá nhiều, nếu trực tiếp mặc váy mà chạy ra mọi người sẽ chú ý em mất.” “Em sợ cái gì chứ, mặc đẹp mà lại sợ người khác xem à?”

Không biết nên giải thích như thế nào với Tô Cửu “Được rồi, chị hiểu em mà, rốt cuộc thì em cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi, thẹn thùng một chút nên Tiểu Nhan không có nói nữa. cũng bình thường, chị sẽ đưa em đi trang điểm trước, thay đồ xong thì ở đó chờ chị một chút.” “Thư ký Tô, cảm ơn chị ạ.

Tô Cửu tiếp tục lái xe, lúc chờ đèn đỏ cô ta đột nhiên mở miệng nói với Tiểu Nhan. “Kỳ thật giám đốc Hàn nhiều năm đều tham dự các buổi tiệc như thế này nhưng mà chưa từng dẫn theo một người phụ nữ nào." “Dạ?"Tiểu Nhan sửng sốt một chút, nhìn về phía cô ta.

Vì sao lại đột nhiên nói những lời này...“Trừ bỏ chị, đương nhiên trong mắt giám đốc Hàn thì chị căn bản không coi là phụ nữ, mà chỉ là một cấp dưới kiêm bí thư của anh ta mà thôi.” “...” “Thân phận của giám đốc Hàn rất đặc thù, lú tham dự các buổi tiệc thì hầu hết mọi người đều biết anh ấy là ai, có rất nhiều phu nhân nhà giàu thậm chí sẽ mời anh ấy cùng tham dự, nhưng anh ta đều từ chối hết. Em biết vì sao không?Bởi vì một khi bên người anh ta xuất hiện một người phụ nữ nào đó, thì sẽ có rất nhiều người bắt đầu suy đoán thân phận của người phụ nữ đó, mà người phụ nữ này có thể thu được nhiều lợi ích nhờ việc trở thành người phụ nữ thân cận của anh, Giám đốc Hàn chưa từng để loại chuyện này xuất hiện.”

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, sự việc phát sinh trong mấy ngày nay thật sự quá súc tưởng tượng.

Đầu tiên là Lâm Hứa Chính, sau đó là Tô Cửu, đều nói với cô mấy lời kỳ quái, cô cũng đã tự mình sắp xếp được một số ý nghĩ, nhưng lại không dám suy đoán rốt cuộc là đúng hay không.

Nếu là đúng, vậy thì nguyên nhân là cái gì? RÕ ràng lúc trước cùng hiện tại không giống nhau.

Sợ là cô sai, sợ là do cô lại suy nghĩ nhiều, bắt đầu tự mình đa tình.

Nhưng mà bây giờ cô đã thấy được hy vọng, thì chắc chắn lần này cô sẽ nắm chắc được nó.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan bên môi chậm rãi nổi lên tươi cười:“Cảm ơn chị đã nói những lời này với em, giúp cho em hiểu thêm được một chút về anh ấy.Nếu không phải do Tô Cửu nói, cô có lẽ sẽ mãi cũng không biết được những việc này.

Tô Cửu buồn cười mà liếc cô ấy một cái. “Chị nói những lời này không phải là cho em hiểu thêm về anh ta.”

Tiểu Nhan cứng họng. “Chị chỉ muốn em ý thức được một chút. "Ý thức gì a?” “Ai, em gái à sao nói vậy rồi mà em còn chưa hiểu * nữa chứ, lần trước chị cũng đã nhắc nhở một chút với em rồi, nói cho em biết lần này rất đặc biệt, sự việc lần này có thể sẽ nhận về rất nhiều ý kiến khác nhau, chị đang nói cho em biết, em có thể sẽ là người cuối cùng đi chung một đoạn đường với Giám đốc Hàn từ đây cho đến về sau.”Nói tới đây, Tô Cửu quay đầu lại rất có thâm ý mà liếc mắt nhìn Tiểu Nhan một cái: Cổ lên, lúc trước chị đây cũng đã nỗ lực rất lâu cũng chưa có thể làm anh ta chịu gác công việc sang mà nhìn chị lấy một lần. Em thì lại khác, nếu em cuối cùng vẫn không chấp nhận anh ấy, chị sẽ thật sự khinh thường em đó.”

Tiểu Nhan vốn dĩ cho rằng Tô Cửu sẽ có ý kiến với cô, không nghĩ tới cô ta lại hào phóng như vậy. Quả nhiên là một nữ nhân rộng rãi, Tiểu Nhan cười nói:“Em nhất định sẽ nỗ lực!”

Khi đến nơi trang điểm, Tiểu Nhan trước tiên đi thay lễ phục, sau đó lại ra trang điểm, lúc cô thay lễ phục xong, chuyên viên trang điểm nhìn phía trước chiếc váy của cô, sau đó hỏi một câu:“Chị có muốn

co-vo-danh-trao-1116-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi