CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





**********

“Thật sự không cần đầu a, cảm ơn."Tiểu Nhan vô cùng xấu hổ mà từ chối, sau đó cúi đầu không nói chuyện với chuyên viên trang điểm, rõ ràng chính là vì chuyện này mà thẹn thùng. “Da mặt em cũng thật mỏng nha, chỉ là hỏi chuyện bình thường của phụ nữ mà thôi, mà em đã thẹn thùng thành như vậy, em như này thế mà cũng có thể bắt được trái tim của giám đốc Hàn à?”

Tiểu Nhan nghe nói thế, ngước mắt lên cùng Tô Cửu đối diện. “Thật ra. Lúc mà em theo đuổi anh ấy thì một chút thẹn thùng cũng không cảm thấy, cũng không hẳn nữa, chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi, nhưng là

Đại khái là vì vừa bắt đầu nên cũng không sợ, cô ấy cảm thấy mình có thể đánh bạc hết thảy mọi thứ, mãi cho đến khi từ chối nhiều lần thì dần dần mất đi hy vọng.

Thẹn thùng cũng là phản ứng bình thường thôi, chẳng qua lúc ấy cô ấy dũng cảm, trong lòng nghĩ như vậy thì liền làm như vậy.

Hiện tại không giống, lo lắng cùng sợ hãi mớichiếm phần lớn, nhưng trong lòng cô ấy chúng đã bị đè nén vào sâu bên trong. "Nhưng là cái gì?” “Không có gì.” Tiểu Nhan lắc đầu, thực rõ ràng trong nháy mắt kia hứng thú của cô ấy liền giảm xuống, Tô Cửu thấy bộ dáng cô cụp đuổi mà ủ rũ, liền đưa tay vỗ bả vai cô ấy:"Không sao, trước kia đã là chuyện của quá khứ rồi, hiện tại là hiện tại, trong tương lai em còn rất nhiều thời gian và cơ hội đang chờ em.”

Lời cổ vũ này có tác dụng rất mạnh, trong lòng Tiểu Nhan lặp lại mấy lần, rốt cuộc cũng tươi cười gật đầu. "Da!"

Thiếu thiếu nữ trước mặt khôi phục lại bộ dáng tran đầy sức sống Tô Cửu cười nói:“Như vậy mới đúng chứ, lát nữa em tham gia buổi tiệc cũng phải vui vẻ như vậy mới được chứ.” “Cảm ơn chị thư ký Tô.”

Làn da của Tiểu Nhan rất tốt, chuyên viên trang điểm cực kỳ thoải mái mà hoàn thành công tác, cô làm xong còn cảm thán nói. “Làn da của chị thật tốt, em làm chuyên viên trang điểm nhiều năm như vậy, cũng ít khi gặp qua mấy mấy người như chị, hoá trang lên một chút đều không uổng tâm, không cần em phí tâm tư đánh phấn rất dày.”

Được chuyên viên trang điểm khen, Tiểu Nhan lại thẹn thùng cười với chuyên viên trang điểm.Chuyên viên trang điểm càng xem càng cảm thấy Tiểu Nhan đáng yêu, mém chứt nhịn không được muốn đi xoa tóc cô ấy, nhưng nghĩ đến mình vừa mới làm tốt kiểu tóc cho Tiểu Nhan không lâu, lỡ xoa rối còn phải xử lý lại nên đành phải thu tay lại.

Lúc hai người rời đi màn đêm đã buông xuống, toàn bộ thành thị ngược lại không có bị bám đêm bao lấy mà lần lượt bừng sáng lên, những tòa nhà với ánh đèn rực rỡ sáng bừng xoa tan đi bóng đêm. “Được đấy em trang điểm lên thật sự xinh đẹp, “ nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì buổi tối hôm nay em sẽ là cô gái nổi bật nhất buổi tiệc này.”

Vốn dĩ Tiểu Nhan đang vô cùng khẩn trương đến không ngừng hít thở sâu, nghe được Tô Cửu nói như thể làm cô ấy mém chút nữa sặc sụa. “Gì, gì chứ? Nổi bật nhất?” “Đúng vậy."Tô Cửu thông qua kính chiếu hậu làm mặt quỷ với cô ấy:“Chẳng lẽ em không cảm thấy lúc mình trang điểm lên thật xinh đẹp sao?” * Đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà... Em cũng có hiểu biết nhất định với bản thân mình.”

Giá trị nhan sắc của mình cô tự mình rõ ràng, nhan sắc của cô không thể so sánh với đại mỹ nhân được, thì sao có thể sẽ là người nổi bật nhất cơ chứ? Hơn nữa, cô ấy cũng không muốn trở thành người nổi bật nhất, nếu ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người cô thì cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Bất quá, khi nghĩ đến giá trị nhan sắc của mìnhkhông đến nổi quá đáng như lời Tô Cửu nói, Tiểu Nhan liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà, Tô Cửu giống như đang cố ý, bên này cô ấy vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ta bên kia liền nói tiếp:"Vậy thì chắc là do hiểu biết của em có chút sai lầm rồi, tuy rằng em không có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, tim tưởng chị đi, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn của em lại vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác đó. Với lại, em cũng quá xem nhẹ mị lực của giám đốc Hàn rồi, anh ta độc thân nhiều năm như vậy, lấy vô số lý do từ chối cá phu nhân kia, may mắn là mấy năm nay bên cạnh anh ta vẫn chưa có một cô gái nào. Nếu mà có thì những nữ nhân đã từng bị anh ta từ chối sẽ đem cô gái đó cấu xé ra thành trăm mảnh rồi.”

Thành trăm mảnh...

Tiểu Nhan sau lưng chợt lạnh ngắt, cả người ngồi thẳng lên, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tô Cửu, trong đầu nghĩ tới hình ảnh đó áp dụng trên người cô ấy.

Cho nên nói, nguyên nhân mà cô trở thành người nổi bật nhất đêm nay cũng không phải bởi vì nhan sắc của cô, cũng không phải bởi vì chiếc váy cô đang mặc, mà là bởi vì. Cô sẽ là người được đứng bên cạnh Hàn Thanh sao?

Nếu là vì lý do này, thì câu nói kia của Tô Cửu hoàn toàn có thể chính xác, hơn nữa có 99.9% xác suất sẽ trở thành tâm điểm của buổi tiệc, bởi vì Hàn Thanh vốn đã là tâm điểm của sự chú ý rồi, mà khi cô đứng bên người anh thìTiểu Nhan đột nhiên có chút hối hận, cô ấy vì sao phải đồng ý làm bạn nữ cùng anh tham dự buổi tiệc này cơ chứ.

Chỉ là lúc đó, cô cũng không biết phải làm sao, theo bản năng mà chạy mất, căn bản không có nghĩ tới từ chối anh ta. “Sợ hãi rồi sao?” Tô Cửu liếc cô ấy một cái, buồn cười hỏi một câu

Tiểu Nhan không nói chuyện. “Em sợ cái gì chứ? Thích anh, thì phải có dũng khí đứng bên cạnh anh ta không phải sao?"

Nghe câu nói ấy, Tiểu Nhan bỗng chốc ngẩng đầu Em không muốn cùng anh ta sóng vai, thì làm sao có thể trở thành người của anh ta được chứ? “Nhưng là…" Tiểu Nhan có chút không xác định mà cần môi dưới: Em cảm thấy bản thân mình quá kém cỏi, có chút không xứng với anh ấy. Định nghĩa của xứng là gì?Gia thế? Diện mạo? Hay là tính cách? Theo suy nghĩ của chị, tấy cả những thể đó đều không phải, mà sự lưỡng tình tương duyệt của hai người, còn có dũng khí của hai người cùng nhau đổi mặt với khó khăn. Tuy rằng hiện thực xã hội có rất nhiều chuyện vô cùng tàn khốc, làm cho chúng ta không dám đối mặt với hiện thực, nhưng mà nói thật chị đã kết hôn nhiều năm như vậy, lúc chị nhìn chồng mình, chị liền cảm thấy bản thân mình còn niềm tin vào tình yêu. “Tình cảm của vợ chồng chị thật tốt. Từ đáy lòngTiểu Nhan cảm thấy hâm mộ. “Em rồi cũng sẽ có ngày này, hãy đặt niềm tin vào bản thân mình.”

Không thể không nói, Tô Cửu thật là một người vô cùng tri kỷ. Sau khi chở Tiểu Nhan đến địa điểm tổ chức buổi tiệc, Tô Cửu cùng Tiểu Nhan xuống xe, bởi vì đi giày cao gót nên lúc Tiểu Nhan đi đường vô cùng bất tiện, cô nhớ tới lần trước cùng Hàn Thanh đi thăm khách hàng, lúc đó cô ấy mang một đôi cao gót không vừa chân nên đã khiến cho gót chân bị phồng gộp lên, chân đau tận mấy ngày liền.

Nhưng mà lúc ấy trái tim cô càng đau hơn. “Cái kia... Thư ký Tô.” Tiểu Nhan do dự mà đi theo Tô Cửu:“Nơi này chính là nơi tổ chức buổi tiệc ạ?” “Đúng vậy.

Nhưng mà sao cô ấy còn chưa thấy Hàn Thanh vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh đã đi vào rồi sao?Anh ấy không có chờ mình? Nghĩ vậy, Tiểu Nhan có một tí xíu thất vọng. “Thất vọng sao?” Giọng nói Tô Cửu từ bên người truyền đến.

Tiểu Nhan lập tức khôi phục biểu tình vốn có, lắc đầu:“Không có.

Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.

Tuy rằng trong lòng có chút thất vọng, nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ, rốt cuộc la do Hàn Thanh đã mời cô cùng anh tham gia buổi tiệc này, bước đầu vô cùng thuận lợi.

co-vo-danh-trao-1117-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi