CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tớ cũng thấy không thể nào. Cậu đàn ông như thể, làm sao có thể có một mặt nữ tính như thế được? Chẳng qua là lúc đó quán bar ồn quá, tớ không nghe được các cậu nói gì, dù gì thì sau đó Tiêu Túc cũng cõng cậu đi rồi, cậu còn giữ cổ của anh ấy rất chặt nữa.”

Nghe những miêu tả này, dường như trước mắt của Giang Tiểu Bạch xuất hiện một cảnh tượng.

Đó chính là cô ôm chặt cổ của Tiêu Túc, treo cả người lên sau lưng anh, sau đó biểu cảm đau khổ, cõng cô di chuyển một cách khó khăn.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật đáng sợ.

Nhưng tất thảy chỉ như vậy thôi sao? Cảm giác nếu chỉ như vậy, Tiêu Túc sẽ không đến nỗi phải nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa như vậy. “Sau đó thì sao?” “Sau đó tớ không biết nữa, tớ không đi theo sau khi các cậu đi ra khỏi quán bar, chẳng qua... Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy? Tự cậu không nhớ ra sao?” “Không nhớ ra, quên hết cả rồi, bao gồm cả đoạncậu vừa nói.”

Phương Đường Đường: “Cậu ngốc thật đấy, còn không bằng đập đầu vào đậu phụ chết cho nhanh.”

Đối với chuyện tối qua, cho dù Phương Đường Đường có nhắc thế nào, thuyết phục như thế nào, Giang Tiểu Bạch vẫn không nhớ ra rốt cuộc tối qua mình đã làm gì, cô đã quên sạch sành sanh hết rồi.

Tồi tệ nhất là một màn này đều đã bị Tiêu Túc nhìn thấy.

Nhưng Tiêu Túc cũng không tình nguyện nói ra, Giang Tiểu Bạch cảm giác trái tim của mình giống như đang rất ngứa ngáy khó chịu vậy. “Hay là đi hỏi Tiêu Túc đi, tớ thấy anh ấy sẽ không đến nổi không nói cho cậu biết đâu.”

Nghe nói câu này xem, đúng là ngây thơ quá mà. “Nếu như tớ hỏi anh ấy có tác dụng, tớ còn phải gọi điện thoại cho cậu sao? Anh ấy không nói cho tớ biết.” “Tại sao chứ?” Phương Đường Đường không cách nào hiểu nổi: “Tại sao anh ấy phải giấu cậu chứ? Chuyện này không phải nên như vậy sao, câu hỏi anh ấy anh ấy trả lời, dù gì thì quan hệ giữa hai người các cậu cũng là giả, cảm giác cũng không có gì tốt để giấu cả.”

Giang Tiểu Bạch cũng nghĩ như vậy.

Đột nhiên Phương Đường Đường nhớ đến gì đó, hét lên một tiếng: “A! Có phải cậu đã làm gì không phải phép với anh ấy, khiến anh ấy thấy khó mà mở miệng, vậy nên mới...Còn chưa nói hết câu, sắc mặt của Giang Tiểu Bạch đã trở nên rất khó coi. “Không thể nào! Tớ làm sao có thể không phải phép với anh ấy được!” “Vậy tớ hỏi cậu, lúc cậu tỉnh táo có vô lên vai của anh ấy, để anh ấy cũng cậu không?"

Nghe xong, Giang Tiểu Bạch không hề suy nghĩ mà trả lời ngay: “Sẽ không.” “Vậy còn không phải sao, tối hôm qua cậu uống say rồi, nhưng vẫn ra sức về lên vai của người ta, còn giữ chặt cổ của người ta không chịu buông nữa.

Giang Tiểu Bạch bị Phương Đường Đường nói đến câm nín. "Vậy nên nói, lúc cậu uống say, có khả năng cái gì cũng làm ra được thật. Tiểu Bạch, anh ấy không đồng ý nói với cậu, chắc chắn là do cậu đã làm gì anh ấy!”

Trong lúc Giang Tiểu Bạch cạn lời, lại cảm thấy lời của Phương Đường Đường nói hình như cũng có lý.

Đáng chết mà! A! Tại sao cô lại cảm thấy đối phương nói có lý chứ?

Nhưng mà, cô lại không nhớ ra được gì cả, mà câu nói đó, ánh mắt đó của Tiêu Túc đúng là sâu xa, khiến người ta phải suy tư.

Tiêu rồi tiêu rồi, bây giờ Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy có khả năng mình đã làm ra những hành động vô lễ với Tiêu Túc. “Làm sao bây giờ? Nếu như theo lời của cậu nói tớ đã làm gì đó với anh ấy, vậy thì chẳng phải sau này gặp mặt sẽ rất ngại sao?”“Khụ khụ... Phương Đường

Đường họ nhẹ hai tiếng: “Ngại thì ngại, dù gì thì cậu cũng đã quên hết rồi, người nhớ là anh ấy, mình thấy nếu có ngại cũng nên là tự mình anh ấy ngại mới đúng.”

Giang Tiểu Bạch đau đầu.

Sau khi cúp điện thoại, vẫn còn nhớ về việc này, cô nằm ở trên giường cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ nổi chút xíu gì về chuyện sau khi say.

Một tí cũng không.

Hứa Yến Uyển nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Trong thời gian này, thỉnh thoảng khi Tiểu Nhan rảnh sẽ đến đưa cơm còn Tô Cửu vẫn luôn túc trực ở bên Hứa Yến Uyển.

Mấy ngày nay, xem như những người phụ nữ vẫn nói chuyện được với nhau.

Tô Cửu và Tiểu Nhan hợp nhau nhất còn Hứa Yến Uyển lại cực kì im lặng.

Có khi thường nhìn Tiểu Nhan đến mất hồn, đợi người gọi nhiều lần mới bình thường trở lại, sau đó cười nhạt.

Ít lần thì không nói nhưng nhiều lần rồi lại khiến Tiểu Nhan sinh lòng nghi ngờ nên liền hỏi Hứa Yến Uyển tại sao lại luôn nhìn mình như vậy.

Hứa Yến Uyển cũng trả lời một cách vô cùng đúng mực. “Nhìn cô trẻ trung nên ngưỡng mộ, tôi cũng thích sức sống của cô nữa.”Luôn luôn chú ý đến mọi mặt, không bao giờ khiến người khác không thoải mái.

Vốn dĩ Tô Cửu muốn đến đây để phát hiện ra gì đó thông qua tiếp xúc nhưng kết quả lại không phát hiện được gì, cuối cùng cô ta đưa ra một kết luận.

Hoặc là Hứa Yến Uyển không hề có suy nghĩ đó hoặc là vì cô ta giấu giỏi quá nên ngây cả mình cũng không nhìn ra được.

Nếu như là cái trước, vậy thì tốt quá rồi.

Nếu là cái sau....

Ánh mắt của Tô Cửu tối lại,, nhìn góc nghiêng của Tiểu Nhan, phát hiện rằng ánh mắt của con bé này vẫn luôn ngây thơ như vậy.

Nếu như là cái sau, vậy thì có thể sẽ trở nên rất không tốt.

Dù gì thì ngay cả Tô Cửu cũng không nhìn ra Hứa Yến Uyển là loại nào. “Tiểu Nhan.”

Tiểu Nhan đang sắp xếp lại đồ, nghe Tô Cửu gọi mình liền ừm một tiếng rồi quay lại nhìn cô ta: “Sao thế thư ký Tô?”

Dáng vẻ đơn thuần của đối phương khiến cho lời nhắc nhở của Tô Cửu nghẹn lại ở họng, không nhịn được lại nuốt xuống.

Lỡ như là do cô ta nghĩ nhiều thôi thì sao? “Thư kí Tô?”

Thấy cô ta lâu rồi vẫn chưa trả lời, Tiểu Nhan đổi một câu khác, Tô Cửu bình thường lại, thấy cô ấy nhìnmình với ánh mắt tò mò. “Chị sao thế?” "Không sao. Cuối cùng Tô Cửu vẫn nuốt những lời đó xuống, dù gì thì Hứa Yến Uyển vẫn làm gì, cho dù cô ta có là người đến sau, nhưng yêu là tự do của mỗi người, nếu cô ta thích Hàn Thanh nhưng lại chỉ giữ ở trong lòng không thể hiện ra, vậy Tô Cửu cũng không có quyền gì can thiệp vào.

Nên đối phương không nói ra mà cô ta lại đi nói với Tiểu Nhan những lời không nên nói, đến lúc đó hại cô ấy bị người khác hiểu nhầm thì sao?

Nghĩ như vậy, Tô Cửu sửa lại lời của mình: “Thì hỏi em khi nào kết hôn với Hàn Tổng của chúng tôi?”

Tiểu Nhan không ngờ rằng Tô Cửu lại hỏi câu hỏi như vậy, mặt liền đỏ lên. “Thư ký Tô, sao chị toàn hỏi những câu như vậy không thế?" “Thì sao? Hai người ở bên nhau còn không cho người khác hỏi những câu như vậy sao? Ở bên nhau lâu như vậy rồi, hơn nữa...”

Tô Cửu đụng vào cánh tay của Tiểu Nhan, hạ thấp giọng nói: “Trước đây bên cạnh Hàn Thanh chưa từng có người phụ nữ nào, giống như một người cấm dục vậy, có một thời gian chị còn nghĩ thằng bé này thích con trai nữa, nhưng sau này em đã đập tan suy nghĩ của chị, vì vậy...

Cô ta cười xảo trá, thân thiết kéo tay của Tiểu Nhan, híp mắt nói: “Em hãy thỏa mãn cho chị đi, nói cho chị biết, rốt cuộc hai người đã ngủ với nhauco-vo-danh-trao-1337-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi