*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Um."
Tô Cửu còn chưa có cơ hội nói hết về sau đã bị Tiểu Nhan dùng tay bịt miệng lại.
Tô Cửu nhìn cô cười, mặt của Tiểu Nhan đỏ như trái táo vậy. “Thư ký Tô, em xin chị đừng nói nữa mà.”
Trước ánh mắt cầu xin của cô, Tô Cửu gật gật đầu, lúc này Tiểu Nhan mới thả tay ra, nhưng vừa thả tay ra Tô Cửu liền cười nói: "Xem ra chị đã đoán đúng tám chín phần rồi.” “Thư ký Tô!" "Được rồi được rồi, chị không nói nữa được chưa? Đúng rồi, hôm nay Hứa Yến Uyển xuất viện phải không?” “Vâng.” Tiểu Nhan gật đầu: “Cô ta cũng không muốn ở lại thêm nữa mà muốn đến công ty đi làm.” “Em có biết cô ta đi làm ở công ty không?” “Biết chứ, Hàn Thanh kể cho em rất nhiều về chuyện của cô ta.”
Nói đến đây, Tiểu Nhan thương xót nói: “Một mình cô ta cũng khổ lắm, nhưng mà em và cô ta đã kết bạn facebook rồi, hy vọng sau này có thể làm bạn.”
Đó dù gì cũng là người mà Hàn Thanh quen từ nhỏ, hơn nữa từ trong lời của Hàn Thanh Tiểu Nhan có thể nghe ra được tình bạn nhà họ Hứa và nhà họ Hàn khá sâu sắc, mà anh ấy còn đối xử rất tốt với người nhà họ Hứa nữa.
Nên là Hứa Yến Uyển bị thành như vậy, Hàn Thanh hẳn là rất xót cho cô ta mới đúng.
Nếu như cô đã là bạn gái của anh ấy mà công việc của anh ấy lại bận rộn như vậy, thế thì hãy để cô chăm sóc tốt cho Hứa Yến Uyển thay anh.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao gần đây Tiểu
Nhan hay đến bệnh viện. Làm bạn tốt? Tô Cửu muốn nói rằng em gái em ngây thơ thật đấy, nhưng nghĩ rồi cái gì cũng không nói.
Sau đó Tiểu Nhan đi giúp Hứa Yến Uyển thu dọn đồ đạc, thật ra Hứa Yến Uyển cũng không có gì phải thu dọn cả, đồ của cô ta bây giờ rất ít, chỉ có quần áo và đồ dùng vệ sinh thôi.
Nhưng lúc Tiểu Nhan đến giúp, Hứa Yến Uyển lại ngây ngốc nhìn cô ấy.
Qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, Hứa Yến Uyển phát hiện ra tâm hồn của mình độc ác hơn rồi, bởi cô gái này không hề có chút phòng bị gì cả.
Cô không hề ý thức được nguy cơ bên cạnh người đàn ông của mình lại nhiều thêm một người phụ nữ mà còn đối xử với cô ta một cách chân thành từ tậnđáy lòng.
Hứa Yến Uyển không biết vì sao lại kháng cự khi cảm thấy ấm áp.
Cô ta nhìn về phía sau của Tiểu Nhan, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người cô ta và Tiểu Nhan, cô ta yên lặng đứng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.”
Đột nhiên cô ta mở miệng nói nên Tiểu Nhan khá bất ngờ, cô cười: “Không sao đâu, không vất vả, tôi thấy không khí mọi người ở chung khá tốt.
Phải không?
Có lẽ là không có ý đồ nên mới thấy không khí tốt. Hứa Yến Uyển cười nhạt: “Cô vì anh ấy nên mới đến bệnh viện chăm sóc tôi đúng chứ?”
Vừa dứt lời, động tác trên tay của Tiểu Nhan dừng lai.
Sau đó cô quay đầu một lần nữa, ngơ ngác nhìn Hứa Yến Uyển. “Đúng không?” Hứa Yến Uyển hỏi lại lần nữa, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Tiểu Nhan căn chặt môi, biểu cảm xoắn xuýt, sau khi nghĩ kĩ mới nghiêm túc nói với Hứa Yến Uyển. “Đương nhiên lý do lớn nhất là vì anh ấy, dù gì thì cô và anh ấy trước đấy cũng là bạn cũ, công việc của anh ấy lại bận rộn như vậy, bình thường tôi cũng không có việc gì nên qua đây chăm sóc cô. Nhưng cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý làm chủ, chỉ là tôi cảm thấy cô bây giờ một thân con gái một mình cũng không dễ dàng gì, tôi đối với cô là do hợp nhau, khôngcó ý gì khác!” “Hợp nhau?” Hứa Yến Uyển nói, nụ cười chuyển từ lạnh sang ấm, “Vẫn phải cảm ơn cô đã chăm sóc tôi chu đáo, tôi và Hàn Thanh lúc nhỏ là bạn, quan hệ của hai nhà quả thực không tệ. Bây giờ nhìn thấy anh ấy có thể tìm được một người bạn gái thông minh chu đáo như vậy, vui thay anh ấy.”
Nói xong, không đợi Tiểu Nhan trả lời, Hứa Yến Uyển đã đi lên trước: “Đã dọn xong hết chưa? Tôi cũng không có đồ đạc gì, hôm nay được xuất viện rồi, mấy ngày nay ở bệnh viện ngột ngạt quá muốn ra ngoài cho thông thoáng.
Đồ trên tay của Tiểu Nhan bị Hứa Yến Uyển lấy đi, sau đó Hứa Yến Uyển liền đi ra ngoài, trông rất nhẹ nhàng, giống như được giải thoát vậy.
Nhưng không biết vì sao, Tiểu Nhan luôn cảm thấy lúc Hứa Yến Uyển nói chuyện với mình vừa nãy, cảm giác rất sầu muộn, đôi mắt buồn bã như sắp khóc.
Nhưng nhìn lại lần nữa thì không có gì. Là cô linh cảm của cô sai sao? “Tiểu Nhan, đi thôi.”
Lúc giọng của Hứa Yến Uyển từ ngoài cửa truyền đến, cô mới hoàn hồn trở lại: “Đến ngay. Sau đó cô thở gắt ra một hơi, gõ gõ đầu mình, Hàn Thanh nói đúng, đúng là cô toàn nghĩ ngợi lung tung.
Cho dù lúc nãy Hứa Yến Uyển có lộ ra biểu cảm đau lòng thì đó cũng là điều bình thường, dù gì cô ấyđã mất đi người thân, bây giờ một mình khó tránh khỏi nhớ đến những chuyện đó.
Hứa Yến Uyển thành công ra viện, Tô Cửu cũng trở về với vị trí công việc của mình. Hứa Yến Uyển biến mất mấy ngày nay, hơn nữa ngày biến mất còn do Hàn Thanh ôm rời đi, bên cạnh còn có Tiểu Nhan đi theo, người trong công ty tận mắt chứng kiến hết tất cả.
Một đám người xì xào bàn tán, nhưng bởi vì đã mấy ngày nay Hứa Yến Uyển không xuất hiện ở công ty, ngay cả Tiểu Nhan cũng không đến nên có thể nói đám người này càng xôn xao hơn. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hôm đó ba người cùng rời đi, vợ cả vợ bé cũng gặp nhau rồi, mấy ngày nay ngoại trừ tổng giám đốc Hàn ra không một ai đến công ty, có ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” “Phải đó, muốn biết quá đi, mau có người đến giải đáp thắc mắc cho chúng tôi đi “Lễ tân đầu? Bình thường tin tức của cô ta không phải nhanh lắm sao?”
Lễ tân nhìn điện thoại, rất đau đầu, cô ta cũng rất muốn biết.
Nhưng người không đến công ty, cô ta biết đi đâu kiếm? Còn không biết hôm đó họ đã đi đâu, hơn nữa cô ta cũng không thể vì đi tìm người mà có ý nghỉ làm không phép được! “Mọi người đừng hỏi nữa, bây giờ tôi không biết gì hết. Tôi muốn hỏi chị Văn Văn, không phải cô vợ sắp