CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Rõ ràng cô mới là người đau khổ nhất trong mối quan hệ này.

Cô cái gì cũng không biết, cứ thế trở thành người thứ ba

Anh ta bây giờ còn đang giả bộ oan ức trước mặt cô!

Tiểu Nhan tức giận đến muốn nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp nói: "Anh bớt tỏ vẻ oan ức trước mặt tôi đi, tôi còn chưa kêu oan, anh oan cái gì? Còn nữa, tôi vẫn chưa đồng ý việc anh đi theo tôi. Nếu anh cảm thấy mình oan ức, anh đi khỏi đây ngay, lập, tức.”

“Không oan. Hàn Thanh lại nặng nề thở dài: “Anh tự mình đi theo em. Không có gì oan ức ở đây hết. Em vất vả hơn anh nhiều. Giờ em uống nước được chưa?”

Tiểu Nhan: “... Không uống.”

Cô quay đầu sang chỗ khác.

Sau đó, Hàn Thanh không đẩy ly nước đến trước mặt cô nữa, Tiểu Nhan nghĩ thầm, chắc anh ta chịu thua rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Tiểu Nhan cảm thấy cằm mình bị cả bàn tay của Hàn Thanh nắm lấy, trước mắt tối sầm, một đôi môi mềm mại phủ lên môi cô.

"Ừm."

Hàn Thanh không biết từ lúc nào đã để mọi thứ trong tay xuống, lúc này, anh một tay giữ cằm cô, tay kia đưa ra sau gáy kéo miệng lại hôn cô, cho cô thử độ ấm trong miệng anh.

Khi lưỡi anh lướt qua, tại Tiểu Nhan đỏ bừng vì xấu hổ, và hai tay cô đang cố gắng đẩy ngực anh ra.

Tên khốn kiếp này... sao lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy? Lại còn có thể nghĩ đến việc cho cô uống nước theo cách này?

Mặc dù cô thích anh là thật, nhưng dùng cách này cho cô uống nước, cô vẫn thấy hơi ghê tởm!

Tiểu Nhan nghiến răng thật chặt, dù thế nào đi nữa cũng không để cho anh bón nước cho cô kiểu này.

Kết quả là, cuối cùng ly nước kia cô vẫn chưa kịp uống đã bị Hàn Thanh bắt lấy hôn một lúc lâu, tuy rằng hai người ở bên nhau chưa bao lâu nhưng đã hôn kiểu này không biết bao nhiêu lần.

Mà lần nào cũng là Hàn Thanh nắm quyền chủ động và kiểm soát hầu hết mọi thứ.

Vì vậy Tiểu Nhan rất nhanh đã không còn sức phản kháng, bị hôn đến mức mềm nhũn khắp người, cô gục vào vòng tay của anh.

Hôn xong, Hàn Thanh dùng đầu ngón tay lau sợi tơ còn vương trên khỏe miệng cô, cất lời hỏi: “Giờ em đã chịu uống chưa? Hay vẫn muốn anh tiếp tục cho em uống.”

“Anh!” Tiểu Nhan đỏ mặt, tức giận nhìn chằm chằm Hàn Thanh.

Hàn Thanh cúi người gần hơn một chút, hôn lên cái trán trắng nõn của cô: "Hử?"

Tiểu Nhan cảm thấy hơi thở của mình nóng hơn và nhanh hơn gấp mấy lần, khi được anh ôm, cô có thể cảm giác được nhịp tim anh đập nhanh bất thường, hoàn toàn khác với lúc trước.



Nếu cô còn không uống, e rằng anh vẫn muốn hôn cô lần nữa ở trên tàu, cô thật sự rất xấu hổ.

Tiểu Nhan bất đắc dĩ nói: “Uống, tôi tự mình uống!”

Sau đó cô bị ép uống nước, rồi lại bị ép ăn sáng.

Vốn dĩ cô muốn miễn cưỡng ứng phó cho qua, ai ngờ Hàn Thanh nhìn chằm chằm giám sát cô, sẵn sàng trong tư thế nếu cô không ngoan ngoãn ăn uống, anh sẽ lao đến tiếp tục cưỡng hôn cô.

Vì vậy, cuối cùng Tiểu Nhan đành phải ăn uống nghiêm túc, ăn xong bữa sáng, cô đã no đến mức không thể ngồi được nữa.

Nhưng điều đặc biệt nhất là Hàn Thanh thật sự ăn cùng cô, không hề tỏ ý chê bai.

Nhìn thấy Hàn Thanh như vậy, Tiểu Nhan đột nhiên khiêm tốn hỏi:

“Anh cứ thế mà theo tôi đến tận đây, cô ta có biết không?”

"Hử?"

Hàn Thanh ngẩng đầu làm như không hiểu cô đang nói gì.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, trong lòng Tiểu Nhan tự phỉ nhổ mình một cách mãnh liệt, mày hỏi vậy để làm gì? Tự xúc phạm bản thân sao?

Vậy là, khi Hàn Thanh còn chưa nghe ra cô đang nói gì, Tiểu Nhan lại tức giận.

“Không có gì hết, anh cứ coi như chưa nghe thấy tôi chưa nói gì đi!”

Sau đó cô kéo chăn lên và nằm thẳng xuống.

Hàn Thanh từ đầu đến cuối còn chưa hiểu gì: “...”

Anh nhìn Tiểu Nhan một chút, liền đưa tay vén chăn cho cô: “Vừa ăn no xong không thể nằm ngay, em ngồi dậy đi."

“Tôi muốn nằm đó, anh quản được chắc.”

Tiểu Nhan vung tay.

Kể từ khi cô nói rằng cô muốn chia tay, cô không hề để tâm đến anh, muốn hung dữ thì hung dữ, muốn mắng thì mắng, thậm chí muốn đánh thì ra tay đánh người.

Hàn Thanh không ghét cách cô đối xử với mình như vậy, ngược lại càng khiến anh vui vẻ.

Cô gái nhỏ của anh nên sống như vậy, muốn làm gì thì làm, anh sẵn lòng chiều chuộng cô. Chứ không phải lúc nào cũng cẩn thận dè dặt, cố gắng làm hài lòng anh, mặc dù rất nhiều lần anh muốn thay đổi tính cách đó của cô.

Nhưng anh còn chưa làm được, không ngờ lần này vậy mà lại...

Có lẽ đây là cơ hội thay đổi để hai người hòa hợp với nhau.



Tóm lại, người phụ nữ mà anh muốn giữ chặt, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay.

“Anh cũng không muốn quản, nhưng như vậy không tốt cho dạ dày.

“Đó là việc của tôi.” Tiểu Nhan hung dữ nói: “Dạ dày của tôi, tôi tự quyết định, liên quan gì đến anh”

Hàn Thanh cúi người: “Mình còn chưa chia tay, dạ dày của em có một nửa là của anh.”

“Anh!” Anh vừa đến gần, mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên, cuối cùng mắng anh:

“Đồ mặt dày không biết xấu hổ.” Sau đó cô ngồi dậy, thật sự bị Hàn Thanh làm cho tức chết.

Ép buộc cô làm đủ mọi chuyện, anh ta cho rằng mình là ai chứ!

Đợi sau khi xuống tàu, cô sẽ bỏ lại anh ta ngay lập tức, đến lúc đó cô tìm một nơi trốn đi, không bao giờ gặp lại anh ta nữa.

Hàn Thanh lúc này như nghe được tiếng nói từ đáy lòng của cô, gõ ngón tay vào đầu cô: “Trong đầu em đang mắng anh đấy à?”

Tiểu Nhan cảm thấy choáng váng. Sao anh ta lại biết? Anh ta có thể nghe thấy tiếng lòng cô sao?

“Nếu em không muốn người khác biết mình đang làm gì, thì phải học cách kiềm chế biểu cảm và ánh mắt của mình, những điều này đủ để biểu lộ tất cả mọi thứ."

“Hừ.” Tiểu Nhan quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.

Hàn Thanh ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.

Anh vẫn chưa hề quên những gì Tiểu Nhan nói lúc nãy.

Chính là câu cô hỏi, anh đi theo tôi thế này, cô ta có biết không?

Cô gái mà cô nói là ai? Vừa rồi anh chưa kịp phản ứng, nhưng bây giờ nhớ lại, anh luôn cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng.

Anh cần sự đồng ý của ai để đi ra ngoài chứ? Ngoại trừ những người có liên quan đến anh, Hàn Thanh chỉ có thể nghĩ đến em gái của mình, Hàn Mộc Tử.

Nhưng nếu anh muốn đi ra ngoài, anh cũng đâu cần phải nói với em gái, đúng không?

Còn ai nữa?

Xem ra sau khi cô bình tĩnh lại, anh phải hỏi cho kỹ càng.

Ngồi trên tàu vô cùng nhàm chán, rất nhiều việc đều không làm được.

co-vo-danh-trao-1360-0

co-vo-danh-trao-1360-1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi