CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

“Tôi không có. Tôi không phải... không phải!”

Trong lúc đang mơ ngủ, Tiểu Nhan bắt đầu nhíu chặt đôi mi thanh tú, giọng nói trầm thấp, nói tới nói lui.

Hàn Thanh ngồi bên giường đương nhiên là nghe được, nghĩ rằng cô đang nói chuyện với mình, trong lòng còn có chút ngạc nhiên, kết quả là sau khi nhìn lại mới phát hiện cô gái còn đang nhắm mắt lại, miệng lại không ngừng nói chuyện.

Thì ra là đang nói mơ.

Nhưng mà khi cô nói những lời này, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mi thanh tú nhằm lại, biểu cảm vừa đau khổ vừa oan ức.

“Tôi không có, tôi thật sự không có."

Hàn Thanh nhíu lông mày lại, xích đến gần cô, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào gương mặt của cô: “Tiểu Nhan, Tiểu Nhan?”

Tiểu Nhan vẫn còn đang nói mớ.

Hàn Thanh chỉ có thể dựa vào cô: “Đúng đúng, em không có, em không phải, chỉ là đang nằm mơ mà thôi, đừng sợ."

Anh lấy khăn tay ra, giúp cô lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mà cuối cùng Tiểu Nhan cũng yên tĩnh lại, không tiếp tục nói mở nữa, cảm xúc cũng đã dịu hơn rất nhiều.

Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ.

Haiz, thật là khiến người ta đau lòng.

Hàn Thanh cúi đầu, môi mỏng đụng đụng chóp mũi của cô, sau đó cầm tay của cô lên, truyền nhiệt độ qua cho cô.

Lần này Tiểu Nhan ngủ cực kỳ lâu, đến khi cô tỉnh lại thì trời đã tối, xe lửa sẽ đến lúc ba giờ sáng.

Cũng không biết có phải là do nằm mơ hay không, sau khi Tiểu Nhan tỉnh lại thì tâm trạng rất xấu, tang thương ngồi ở chỗ đó, ánh mắt ảm đạm, lúc ăn cơm cũng không ngon miệng.

Hàn Thanh dỗ cô nhiều lần mà vẫn không được, hơn nữa hiện tại cô còn mệt mỏi thiếu sức sống thế này, Hàn Thanh cũng không dám biện pháp mạnh ép cô ăn cơm, đành phải dịu dàng dỗ cô nhiều lần, Tiểu Nhan mới miễn cưỡng ăn vài miếng.

Sau đó, Tiểu Nhan nhìn anh với ánh mắt xa xăm.

“Hàn Thanh.

“Ừm?”

“Anh có yêu tôi không?”

Hàn Thanh: "..."

Có lẽ là không ngờ rằng Tiểu Nhan lại đột nhiên hỏi câu này, Hàn Thanh nhất thời đứng khựng lại, lẳng lặng cùng cô, môi mỏng mím chặt, không trả lời.



Tiểu Nhan cũng nhìn anh, đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, cô cười cười: “Được rồi, dù sao tôi cũng đã quyết định chia tay với anh, cho dù anh có yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa.”

Sau đó, Tiểu Nhan cứ ngồi như vậy cho đến khi xe lửa đến trạm.

Lúc đầu, cô muốn thừa dịp nhiều người mà trốn đi, kết quả là còn chưa chạy được mấy bước đã bị Hàn Thanh bắt lại trở về. “Người nhiều như vậy, muốn chạy đi đâu chứ? Đợi mọi người đi bớt rồi chúng ta lại đi, tránh bị tách ra.”

Tiểu Nhan nghĩ thầm, tôi chính là muốn tách ra với anh, ai muốn ở chung một chỗ với anh chứ?

Thế là cô giãy dụa, vừa nói: “Tôi không muốn chờ, bây giờ tôi muốn xuống xe."

Hàn Thanh cau lông mày lại: “Đợi thêm một chút?”

“Không, không khí trong này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.”

Bất lực, Hàn Thanh chỉ có thể che chở cho cô xuống xe.

Tiểu Nhan được che chở cẩn thận:

Có độc sao? Che chở cẩn thận như thế, làm sao cô chạy được chứ?

Tức giận.

Nhưng mà sau khi xuống xe, không khí bên ngoài tốt hơn rất nhiều so với trong xe lửa, mặc dù người bên cạnh vẫn nắm lấy cổ tay của cô như cũ, không cho cô rời đi nửa bước.

Tiểu Nhan thở dài trong lòng, sao trước kia cô lại không phát hiện ra Hàn Thanh còn có thể làm keo dán?

“Xe lửa đã đến rồi.”

Cô dứt khoát nói vào trọng điểm: “Anh không cần phải đi theo tôi nữa, chúng ta tách ra ở chỗ này đi, sau này ai đi đường nấy”

Hàn Thanh tựa như là không nghe thấy lời cô nói, lấy điện thoại di động ra: “Khách sạn đã đặt xong chưa?”

Tiểu Nhan: “...”

“Xem ra là chưa đặt, một cô gái như em... Hơn nửa đêm chạy tới nơi này mà lại không đặt khách sạn trước, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”

Nói xong, Hàn Thanh liền cất điện thoại, cầm va ly của Tiểu Nhan lên: “Đi thôi.”

“Anh làm gì vậy?” Tiểu Nhan cản anh lại: "Đi đâu?”

“Khách sạn, anh đã đặt xong rồi, tới đó sẽ có người ra đón.”

Cái gì? Anh đã đã đặt xong rồi? Anh đặt lúc nào?

“Đặt lúc em ngủ.” Hàn Thanh lên tiếng: “Trước tiên đi qua đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thời gian lại dẫn em đi dạo.”

Giọng điệu của anh rất tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như hai người tới du lịch, hơn nữa còn có tình cảm rất tốt, không có một chút mâu thuẫn nào vậy.

Nhưng mà anh càng như vậy, cơn tức giận của Tiểu Nhan bùng lên càng lớn.



Cô yên lặng nhìn Hàn Thanh: “Anh không nghe thấy lời tôi mới vừa nói sao? Tôi đã nói rất rõ rang rồi mà, chúng ta tách ra ở chỗ này, sau đó không còn quan hệ gì nữa.”

Dứt lời, khí tức trên người Hàn Thanh cũng thay đổi, anh rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Anh cũng đã nói, anh không đồng ý chia tay.”

Hai người bắt đầu giằng co.

Đằng sau có người chạy tới chỗ này. “Này này, tránh đường, mau tránh đường”

Người kia suýt chút đã đụng vào Tiểu Nhan, Hàn Thanh duỗi tay ra, ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong ngực của mình.

Ầm!

“Người anh em, thật ngại quá!”

Hàn Thanh ngước mắt, nhìn thấy người đó chính là chủ nhân của tấm vé giường nằm lúc nãy, khi thấy anh nhìn qua, người đàn ông kia còn ra hiệu cố lên với anh.

Hàn Thanh hơi khựng lại, sau đó cảm nhận nhiệt độ của người trong ngực một chút, khỏe môi cong lên.

Đột nhiên cảm thấy tiền này tiêu rất đúng.

Tiểu Nhan bị anh kéo đi, khi muốn giãy dụa thì Hàn Thanh lại ôm cô càng chặt.

“Tốt, trước tiên đi đến khách sạn rồi tính tiếp, ở đây nhiều người hỗn tạp, lát nữa bị cướp cũng không tốt.”

“Anh thả tôi ra, tôi tự đi.”

“Nhiều người, anh ôm em đi.”

Sau đó Tiểu Nhan bị Hàn Thanh nửa ôm rời đi.

Sau khi đến khách sạn, Tiểu Nhan nhìn qua cái giường lớn màu trắng, mới phản ứng lại được.

Có phải mình quá dễ dãi rồi hay không? Rõ ràng đã quyết định chia tay với anh, không làm người thứ ba, vì sao vẫn ngây ngốc đi theo anh đến đây chứ?

Mình... thật sự bất chính như vậy sao?

Hàn Thanh đang sắp xếp lại va li, lấy quần áo rat reo lên tủ, Tiểu Nhan nhìn thấy anh lấy quần áo của mình treo lên, tim co thắt lại một chút.

“Anh cũng ở lại chỗ này?”

Hàn Thanh treo hết quần áo lên, từ một tiếng.

“Vậy tự tôi đi đặt một gian phòng khác.”

co-vo-danh-trao-1361-0

co-vo-danh-trao-1361-1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi