CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Đây không phải là lân đầu tiên Giang Tiểu Bạch gặp ba của Tiêu Túc, bởi vì bình thường ông ấy vẫn hay nhắn tin nói chuyện với mẹ cậu ta, mẹ cậu ta lại đối xử với mình đặc biệt tốt, làm cho Giang Tiểu Bạch không có chút xa lạ nào.

Vì vậy lần này ba mẹ hai bên gặp nhau, Giang Tiểu Bạch không hề thấy căng thẳng.

Bởi vì đối với cô mà nói, những người này đều là người của mình cả.

Nhưng Tiêu Túc thì không như vậy, cậu ta không giống như Giang Tiểu Bạch ngày nào cũng đối mặt với ba mẹ mình, cũng mới chỉ gặp phụ huynh Giang Tiểu Bạch một hai lần mà thôi, lần này chính thức gặp nhau, mặc dù cậu ta không biểu hiện gì ra bên ngoài, nhưng trên thực tế vẫn có chút căng thẳng và xấu hổ.

Trong phòng VIP của khách sạn.

Hai bên ba mẹ đang trò chuyện khí thế hừng hực.

Tính cách Đỗ Tiêu Vũ và Lương Nha Hòa vô cùng giống nhau, đều là tính cách thích nói chuyện, hơn nữa hai người phụ nữ đều thích đẹp, lại rất chịu chi, vừa gặp nhau liền tặng quà đối phương.

Đỗ Tiêu Vũ đưa chiếc vòng tay mình đã cất giữ nhiều năm ra, Lương Nha Hòa cũng đưa chiếc ngọc bội mà tổ tiên truyền lại cho mình ra, hai bên đều là người hiểu ngọc, vừa nhìn đã biết được đồ mà đối phương lấy ra, lập tức biết được thành ý của đối phương, vì vậy liên ăn nhịp với nhau.

Rất nhanh hai người đã ngồi xuống nói chuyện với nhau, còn hai ông chồng đang ngơ ngác nhìn nhau.

Ba Tiêu Túc, Tiêu Minh Chí sờ vụn râu trên cằm mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về Giang Ngạn Kha bên kia: “Đến đến đến, uống rượu, uống rượu.”

Ba của cậu ta là một người mê rượu, cực kỳ thích uống rượu, hơn nữa ông ta là người của nhà trai đương nhiên phải mở lời tiếp đón trước, nhưng mà miệng Tiêu Minh Chí lại khá vụng về, không biết phải nói cái gì, vì vậy chỉ có thể mời đối phương uống rượu.

Thường ngày thực ra Giang Ngạn Kha cũng không chạm vào rượu, bởi vì vợ ông không thích ông uống rượu, nhưng mà hôm nay lại khác đặc biệt, vì vậy ông không từ chối, rất nhanh hai người đã cụng ly.

Đàn ông mà, uống vài chén là tính quen thân rồi, vì vậy tiếp theo hai người cũng bắt đầu khí thế ngất trời.

Mà hai người mẹ bên này cũng đã bàn về vấn đề kết hôn rồi.

“Đứa con trai nhà tôi ấy, bình thường rất chất phác, trước đây chưa bao giờ quen biết bạn gái gì, cũng không quá hiểu con gái, bà thông gia, bà hãy bỏ quá cho nhé, sau này tôi sẽ dạy dỗ nó nhiều hơn!”

Đỗ Tiêu Vũ khoát tay, vẻ mặt lộ ra biểu cảm ghét bỏ hơn cả Lương Nha Hào: “Này không phải là rất tốt sao? Từ trước đến giờ không quen bạn gái chứng tỏ đứa nhóc này rất quan tâm sự nghiệp, ngược lại Tiểu Bạch nhà tôi ấy, người đầy rẫy khuyết điểm, ngày ngày chỉ biết ngồi cắm mặt trước máy tính, cũng không đi ra ngoài nhiều đi một chút, quen thêm vài người, vô cùng lười biếng, cũng không biết làm sao mà nó quen được bạn trai nữa”

“Tiểu Bạch tốt lắm mà, vừa xinh đẹp lại vừa dễ thương, còn rất ngoan, nhà họ Tiêu chúng tôi có thể có được đứa con dâu như vậy, là phúc đức tổ tiên nhà họ Tiêu chúng tôi đã tích được!”

Đỗ Tiêu Vũ đánh giá giọng điệu nói những lời này của Lương Nha Hòa, là thực sự có thể nhìn ra được, bà ấy thực lòng rất thích Tiểu Bạch, xem ra bọn họ đều đã quen thuộc rồi.



“Bà thông gia à, bà có tuyệt chiêu gì không?”

“Hửm?”

“Bà xem bà chăm sóc tốt như vậy, trên mặt không hề có chút nếp nhăn nào, nhưng bà lại là mẹ của Tiểu Bạch, nếu như bà nói bà là chị em với Tiểu Bạch, tôi cũng không hề nghi ngờ gì đâu!”

“Làm gì có đâu.” Đỗ Tiêu Vũ vui đến nỗi cười cho xuất hiện cả nếp nhăn nơi khóe mắt rồi: “Vẫn là bà nhìn trẻ tuổi, mấy cô gái mà mười mấy tuổi, da cũng không bóng mịn, trắng trẻo như bà đâu!”

Nghe vậy, Lương Nha Hòa cũng vui vẻ mà cười miết.

Hai ông chồng ngồi bên này nghe thấy vậy, không khỏi đồng thời quay lại nhìn hai bà vợ đã khen lẫn nhau mà cười đến nếp nhăn trên mắt cũng đã xuất hiện rồi.

Có cách gì cơ chứ?

Ai bảo bọn họ là vợ mình cơ chứ?

Cười cười, Lương Nha Hòa nói: “Bà thông gia à, hôm nay chúng ta gặp mặt rồi, tôi cũng hỏi thẳng luôn, bà xem xem lúc nào thì tổ chức hôn lễ của Tiểu Bạch và Tiêu Túc thì được đây?”

Lúc bắt đầu Đỗ Tiêu Vũ cho rằng bà ấy gọi mình là bà thông gia là muốn siết gần quan hệ, không ngờ là bà ấy lại nghiêm túc, bây giờ còn hỏi đến chuyện hôn lễ, Đỗ Tiêu Vũ có chút kinh ngạc: “Làm hôn lễ sao? Hình như dạo này bọn trẻ có xu hướng cưới muộn, nhanh như vậy đã làm hôn lễ, hai đứa có đồng ý không đây? Có phải quá nhanh rồi không?”

Lương Nha Hòa vô cùng ôn hòa mà cười: “Không nhanh không nhanh, bây giờ bàn bạc hôn lễ, lại tìm một ngày, kết hôn sớm chút, nếu không thì đến lúc đó Tiểu Bạch lộ rõ thai rồi phải làm sao?”

Nghe thấy vậy, Đỗ Tiêu Vũ có chút ngạc nhiên: “Lộ rõ thai sao?”

Bà ấy không nghe hiểu đây là chuyện gì? Đang yên lành, sao lại lộ rõ thai rồi?

Chẳng lẽ hai đứa đã làm gì rồi sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đỗ Tiêu Vũ liền thay đổi, đứng vậy dậy.

Động tác này của bà ấy làm mấy người xung quanh đều giật nảy, ánh mắt đều nhìn vào người bà ấy, Lương Nha Hòa lại càng khó hiểu: “Bà thông gia, sao vậy?”

Lúc này Đỗ Tiêu Vũ mới hồi phục lại tinh thân, cảm thấy mình không được tỏ thái độ như vậy, vì thế liền bình tĩnh lại, nụ cười thản nhiên trên mặt cũng lại hiện lên.

“Không sao, chỉ là vừa nãy tự dưng nhớ ra hình như ga nhà tôi chưa có đóng, nhưng mà nghĩ kỹ lại, hình như lúc tôi ra khỏi cửa đã đi xác nhận rồi, chắc là đóng rồi”

Lương Nha Hòa nghe vậy, lập tức nghiêm túc mà nói: “Ga này không phải là chuyện nhỏ đâu, lần sau bà thông gia phải cẩn thận hơn chút đấy, lực nổ của khí ga vô cùng nguy hiểm đấy”



“Cảm ơn đã quan tâm, tôi sẽ như vậy.

Đỗ Tiêu Vũ miễn cưỡng mà bày ra một nụ cười với bà ấy, trong lòng lại nghĩ, con nhỏ Tiểu Bạch chết tiệt này, đóng giả lại làm thật đến bước này rồi?

Hay là cô vì đóng kịch mà đóng đến bước này?

Không được, đợi lát cô đến, bà ấy phải hỏi Tiểu Bạch cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! . Truyện Nữ Phụ

Cho dù người làm mẹ như bà ấy, vô cùng hy vọng con gái mình kết hôn, nhưng cũng không thể lơ mơ mà lấy chồng thế được, nếu như không phải vì thích, vậy thì không gả nữa!

Nhưng mà Lương Nha Hòa cũng không biết suy nghĩ của Đỗ Tiêu Vũ, bà ấy vô cùng hài lòng với con dâu tương lai và ông bà thông gia này, cảm thấy Tiêu Túc có thể lấy được Tiểu Bạch là vô cùng có phúc.

Rất nhanh Tiêu Túc và Tiểu Bạch đã đến rồi.

Lúc hai người đi vào, ánh mắt trong phòng liền đồng thời nhìn vê một người, Giang Tiểu Bạch.

Tiêu Túc lại lạnh lùng mà đứng một bên.

“Tiểu Bạch đến đây đi.” Lương Nha hòa nhìn thấy Tiểu Bạch liền lập tức đứng dậy, vô cùng nhiệt tình mà câm lấy tay cô: ‘Đến đây đến đây, ngồi bên cạnh mẹ con và bác.”

Đỗ Tiêu Vũ cũng đứng dậy, nhưng cũng gọi Tiểu Bạch đến, nhưng mà không ngờ được Lương Nha Hòa lại kéo Tiểu Bạch đi nhanh như vậy, vì vậy liền dừng lại mà ngoảnh đầu nhìn sang Tiêu Túc một cái.

Y hệt như lần trước gặp ở nhà mình vậy, vẫn là không mặt này, trên mặt vẫn có vết sẹo, khuôn mặt vô cùng sắc bén, cũng rất khí thế.

“Chào bác gái ạ”

Tiêu Túc chào hỏi Đỗ Tiêu Vũ, tiện thể lại quay sang chào Giang Ngạn Kha: “Chào bác trai ạ.”

Đợi hỏi thăm xong ba mẹ Giang Tiểu bạch, Tiêu Túc mới nhìn về phía ba mẹ mình: “Ba, mẹ.”

“Ừm, con tùy ý mà ngồi đi”

Thái độ của Lương Nha Hòa đối với Tiêu Túc, hoàn toàn rất thờ ơ, nhưng lại hoàn toàn xem Tiểu Bạch như là bảo bối của bà ấy.

“Tiểu Bạch con xem menu đi, muốn ăn cái gì? Có gì không ăn được cứ nói cho bác gái nhé, để người phục vụ không đưa lên nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi