Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là sự tin tưởng. Lúc đầu cô không tin Dạ Mạc sau này có đã nghĩ thông cho nên tình nguyện tưởng anh, cho anh thời gian. Cho dù anh vẫn chưa giải thích rõ tất cả mọi chuyện anh từng làm với mình, nhưng cô vẫn luôn kiên nhân chờ đợi anh.
Nhưng kết quả thì sao?
Sự khoan dung độ lượng của cô cũng không thể đổi lấy sự tin tưởng của Dạ Mạc hơn nữa còn đổi lấy sự nghi ngờ chất vấn của anh.
Đúng vậy.
Bây giờ vẫn thích anh, nhưng như vậy thì làm sao?
Nếu như bây giờ cô vẫn ở bên cạnh anh, sau này gặp chuyện thì phải làm thế nào? Hai người ở bên nhau, nhưng không thể cứ mãi tôn trọng sống hòa hợp với nhau mà không xảy ra chuyện được. Nếu như cô lại bị vứt bỏ đi một lần nữa, vậy sau này có phải làm thế nào?
Hàn Tử cảm thấy cho dù có chết thì cô cũng không muốn trải qua loại cảm giác này một lần nào nữa.
Cô không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Đêm hôm đó, Hàn Mặc Tử trọc một lúc lâu đến tận khuya rồi mới chim vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô vô cùng choáng váng. Tiểu Nhan gọi cô mấy lần nhưng cô vẫn không thể bỏ dậy khỏi giường được.
Cuối cùng Hàn Mặc Tử phát hiện đầu mình đau dữ dội, chỉ có thể nói với Tiểu Nhan: “Mình muốn ngủ thêm một lúc, đến công ty giờ một chút vậy.
Tiểu Nhan chỉ nghĩ có ngủ không được ngon chứ không nghĩ gì nhiều, cô ấy gật đầu, nói "được thổi” rồi đi ra ngoài. Trong căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Hàn Mặc Tử năm trên giường, đầu vẫn còn đau dữ dội rồi lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sau khi Tiểu Nhan ra ngoài, cuối cùng cô ấy lại tình cờ nhìn thấy Dạ Mạc Thẩm đang đứng ở cửa thang máy Cô ấy mở to mất, lên tiếng nói: "Tổng giám đốc Mạc Thâm, sao anh lại ở đây?”
Rõ ràng tối hôm qua anh đi về muộn như vậy, sáng sớm ngày hôm nay đã đến đây rồi sao?
Thật sự là không muốn bỏ lỡ một giây phút nào.
Dạ Mạc Thâm nhìn cách trang điểm ăn mặc của Tiểu Nhan, cô ấy đã đeo túi rồi. Nhìn vào điểm này, có lẽ cô ấy sắp đi làm. Nhưng phía sau cô ấy lại trống trơn, không có bóng dáng của ai nữa.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Cô ấy đâu?”
Tiểu Nhan phản ứng lại. “Anh nói Mộc Tử sao? Sáng hôm nay khi tôi gọi cô ấy dậy, hình như cô ấy vẫn còn buồn ngủ nên bảo tôi tự đi đến công ty. “Không nghỉ ngơi tốt sao?” Dạ Mạc Thâm nhếch đôi môi mỏng lên, dường như nghĩ đến một chuyện vui vẻ gì đấy. “Có lẽ là vậy." Tiểu Nhan nhún cái vai của mình, không biết Dạ Mạc Thâm đang vui cái gì.
Dinh... Thang máy đến rồi, Tiểu Nhan tưởng Dạ Mạc Thầm muốn vào trong. Nhưng chẳng ai ngờ, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, vốn không có ý muốn đi vào. Vì vậy Tiểu Nhan chỉ đành nhấc chân đi vào trong thang máy, sau đó đợi một lúc. Cuối cùng cô ấy không thể nhịn được mà hỏi: "Tổng giám đốc Mạc Thâm, lẽ nào anh định vừa mới sáng sớm đã đến làm phiền Mộc Tử nghỉ ngơi sao?” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía cô ấy.
Tiểu Nhan lập tức rụt cổ lại, xê dịch chân vào một góc. "À ờm... Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nếu như tổng giảm đốc Thậm cần thì tôi có thể mở cửa cho anh Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch đôi môi mỏng: "Không cần đâu, để cho cô ấy ngủ thêm một lúc đi. "Ừm." Tiểu Nhan gật đầu. Vào lúc này cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn không có ý chuẩn bị rời đi.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lẽ nào Dạ Mạc Thẩm định đợi ở cửa đến khi Mộc Tử tỉnh dậy sao?
Cánh cửa thang máy chính thức đóng lại, Tiểu Nhan vẫn đứng trong thang máy với vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng... Sau đó nghĩ kỹ một chút, cô ấy cảm thấy mình không nên để ý nhiều như vậy. Dù sao đây cũng là chuyện của bản thân Mộc Tử.
Tối hôm qua. Cô ấy cũng nói quá nhiều với Mộc Tử rồi. Lúc ấy sau khi ở về phòng, cô ấy đã nằm suy nghĩ rất lâu Cô ấy nghĩ, nếu như mình là Mộc Tử Vậy thì sau khi chịu tất cả những tổn thương mà Mộc Tử phải chịu ấy, cô ấy còn có thể dễ dàng tin vào tình yêu nữa được sao?
E răng là không thể, hai cuộc hôn nhân thất bại đã đủ để khiến cho Hàn Mộc Tử mất đi dũng khí với cuộc sống rồi.
Cho nên, Tiểu Nhan lại chưa trải qua sự đau đớn thống khổ của Hàn Mộc Tử, cô ấy có tư cách gì để vung tay múa chân lập kế hoạch về cuộc đời cho Mộc Tử? Haizz, cô ấy thật sự vừa ngu xuẩn lại ngốc nghếch, tự cho mình là đúng mà thuyết giáo với Mộc Tử.
Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Nhan thật sự vừa hối hận lại đau lòng.
Dạ Mạc Thầm đứng trước cửa một lúc lâu, anh giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ. Bây giờ quả thật vẫn còn sớm, vậy thì để cho cô ngủ thêm một lúc nữa đi.
Dạ Mạc Thâm cầm chìa khóa rồi xoay người đi vào phòng, đôi chân thẳng tắp đi xuyên qua khung caro rồi cuối cùng ngồi xuống ghế sofa.
Anh lấy chiếc điều khiển tivi rồi mở tivi lên, nhưng hiện lên trên màn hình không phải là chương trình tivi mà là cửa chính của nhà Hàn Mặc Tử ngay đổi diện.
Nói như vậy, chỉ cần hình ảnh chuyển động thì anh có thể lập tức thu được ngay. Nửa đêm hôm qua Dạ Tiêu Túc đã gọi điện thoại cho anh, nói sơ qua về hai người đến đó. Có lẽ hai người đó nửa đường nhận được tin tức nên trở về thông phòng trọ của mình chứ không có đi tìm kẻ đứng đáng sau.
Tiêu Túc không dám rút dây động rừng, cho nên không có động đến hai người đó.
Nhưng tình hình như vậy lại càng khiến cho Dạ Mạc Thâm cảm thấy, kẻ đứng đằng sau không phải là người bình thường.
Nhưng ở thành phố Sài Gòn này có rất ít người có khả năng, dường như chỉ có vài người đếm được trên đầu ngón tay. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Đáng tiếc bây giờ anh vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp.
Hơn nữa, người này cũng chưa xuất hiện từ rất lâu rồi. Rốt cuộc có phải là người đó không?
Ha, đúng là khiến cho anh mỏi mắt mong chờ.
Thoắt một cái đã đến buổi trưa, trên màn ảnh vẫn không hề có động thái gì. Dạ Mạc Thâm ngồi ở trong phòng khách, vừa gọi điện thoại vừa xử lý công việc. Thỉnh thoảng anh lại nhìn lên màn hình, khi anh xử lý xong công việc xong thì phát hiện màn hình không có động tĩnh gì.
Anh nhìn thời gian, đã vào trưa rồi.
Chẳng lẽ người phụ nữ này vẫn còn ngủ sao?
Đôi mắt Dạ Mạc Thâm hơi chìm xuống, anh gập laptop lại rồi đứng lên đi ra ngoài.
Anh đi đến trước cửa nhà của Hàn Mộc Tử, đôi môi mỏng khẽ mỉm lại. Anh nằm tay thành nằm đấm rồi nhét vào trong túi, một tay thì đi bấm chuông cửa.
Ting tong..
Chuông cửa vang lên vài tiếng, cũng không có ai đến mở của.
Dạ Mạc Thảm đứng bên ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một phút sau anh lại ẩn vào chuông cửa một lần nữa.
Vào giây phút này, Hàn Mặc Tử vẫn đang nằm mơ mơ màng màng trên giường trong căn phòng mình. Cô loảng thoảng nghe thấy tiếng chuông cửa reo, hơn nữa còn reo lên mấy tiếng. Cũng không biết là ai...
Hàn Mặc Tử mơ màng vén chăn lên, lúc đứng dậy trong đầu vẫn vô cùng choáng váng, suýt chút nữa thì ngã nhoài lên phía trước. Cô bám vào cái bàn ở bên cạnh, lắc đầu rồi mới đứng vững được, sau đó lại bám vào vách tường đi xuống tầng, ra cửa để mở cửa.
Có lẽ đầu óc Hàn Mộc Tử đang choáng váng, cho nên cô vốn không nhìn rõ là ai đang đứng ở bên ngoài, cứ như vậy mở cửa ra.
Dạ Mạc Thâm vừa định giơ tay lên ấn chuông cửa lần nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng “cạch” một cái. Cánh cửa được mở ra. Anh vừa nhìn đã thấy hai gò má phiếm hồng của Hàn Mộc
Tử và đôi môi đỏ mọng đến nỗi khiến người ta thấy ngạc nhiên. Chỉ cần nhìn qua, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đã thay đổi. Anh bỏ mặc tất cả mà đi lên phía trước, tóm lấy cổ tay của cô. “Em ở nhà một mình sao?" “Cái... Cái gì?” Hàn Mặc Tử đột nhiên bị người ta tóm lấy cổ tay, vô thức muốn vùng vẫy tránh đi. Nhưng cơ thể của cô lại mềm nhũn không có chút sức lực nào nữa.
Lúc đầu Dạ Mạc Thâm thấy gò má phiếm hồng và đôi môi đỏ mọng đến mê hoặc lòng người của cô, anh còn tưởng cô xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi nằm lấy cổ tay của cô, anh mới chợt kinh ngạc. Bởi vì nhiệt độ cơ thể của Hàn Mặc Tử nóng đến nỗi khiến người ta hoảng sợ.
Nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, Mạc Dạ Phong đưa tay ra rồi đặt lên cái trán trơn nhắn trắng trẻo của cô.
Vừa mới chạm vào, Dạ Mạc Thầm đã lập tức nhíu mà lại: "Đáng chết, em phát sốt rồi mà bản thân cũng không biết sao?