Trong lúc mơ màng, Hàn Mộc Tử hình như nghe thấy tiếng của Dạ Mạc Thâm. Cô cổ mở mắt to ra, định thần lại để xem đối phương là ai, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt anh tuần của Dạ Mạc Thậm. Chỉ có điều khuôn mặt ấy bây giờ đang ngập tràn vẻ tức giận và lo lắng.
Cô nhìn khuôn mặt anh không được rõ lắm, mãi một lúc sau cô mới cất tiếng: "Dạ Mạc Thâm? Sao... sao anh lại đến vậy? Không phải tôi bảo anh đi rồi à?"
Lúc nói chuyện, hơi thở của Hàn Mộc Tử vô cùng nóng. Dạ Mạc Thâm cố kim cơn giận trong lòng, anh ôm chặt cô rồi đi ra đóng cửa.
Thấy anh bước vào, Hàn Mộc Tử rất không vui, cố làm ầm ĩ đẩy anh ra ngoài. “Anh vào đây làm gì vậy? Anh ra ngoài đi
Dạ Mạc Thâm không để ý lời cô nói, anh lạnh mặt ôm cô đi vào trong. Chỉ ôm cô như thế nhưng anh cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô đang cao đến mức nào. “Anh ra ngoài, ra ngoài đi!” “Đừng ồn!” Dạ Mạc Thầm chỉ nói một câu, anh cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hàn Mộc Tử đơ người ra, hình như cô bị ánh mặt của anh dọa cho sợ hãi. Cô ngơ người ra một lúc rồi mới phản ứng lại được. Sau đó cô lại càng làm ầm lên hơn. “Dạ Mạc Thâm, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy? Không phải tôi bảo anh đi rồi sao, anh quay lại làm gì? Anh nghĩ anh theo đuổi tôi mãnh liệt như vậy là tôi sẽ tha thứ cho những gì anh đã làm năm đó sao?”
Hàn Mặc Tử dường như hét lên mấy câu đó, gào thét xong, có mệt đến nổi thở phì phò, cả người có không còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng cô vẫn muốn đẩy Dạ Mạc Thảm ra.
Dạ Mạc Thâm bị cô làm ầm đến mức mất kiên nhẫn, anh ôm ngang cô ra rồi cứ thể đi vào bên trong. Bị anh ôm trong lòng, Hàn Mặc Tử vẫn tiếp tục giãy giụa nhưng sức lực của cô không thể so lại với Dạ Mạc Thâm. Cô bị anh bể thắng lên lầu, rồi đặt nằm trên chiếc giường mềm mại. Rồi Dạ Mạc Thâm đứng thẳng người lên, nhìn bốn phía xung quanh. Nhìn xong, anh lại quay người đi vào nhà tắm.
Anh định lấy chiếc khăn thấm nước lạnh để giúp cô giảm nhiệt độ nhưng vừa vào đến nhà tắm anh đã nhìn thấy ngay rỏ quần áo đựng quần áo lúc tắm xong tối qua của Hàn Mặc Tử. Một chiếc áo lót ren màu đỏ được vứt ngay phía trên cùng,
Dạ Mạc Thâm vừa vào đến cửa là đã thấy ngay. Đột nhiên anh thấy máu nóng trong người mình như đang bốc lên.
Anh hãy còn nhớ, buổi tối hôm qua, chính anh là người đã cởi móc khóa của chiếc áo này ra, bây giờ.
Không được...
Dạ Mạc Thâm nhanh chóng bình tĩnh lại, bây giờ Hàn Mộc
Tử còn đang sốt cao, sao anh có thể ở đây suy nghĩ những chuyện linh tinh này? Anh im lặng khinh thường chính bản thân mình, rồi nhanh chóng lấy khăn bông nhấp nước lạnh rồi vắt khô. Lúc anh đi ra, không ngờ nhìn thấy Hàn Mộc Tử đã ngồi dậy, cô còn đang định đi ra phòng ngoài. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Dạ Mạc Thâm biến sắc, anh bước đến kéo cô lại, ngữ khí không tốt. “Em đi đâu vậy?”
Hàn Mộc Tử sốt cao quá nên bị lẫn lộn, cô nói thẳng: “Rời khỏi nơi nào mà đang có anh."
Nghe thấy cô nói vậy thì sắc mặt của Dạ Mạc Thầm thay đổi, ảnh mát âm trầm của anh nhìn sang cô. Anh nghĩ có lẽ cô sốt cao quá nên nói linh tinh, cuối cùng anh thấp giọng, xuống nước nói: “Em muốn đi thì cũng đợi hết sốt rồi mới đi có được không?"
Hàn Mặc Tử quay đầu lại, nhìn Dạ Mạc Thâm bằng ảnh mắt đầy nghi vấn. “Tôi hết sốt thì anh sẽ để tôi đi sao" "Cứ đợi đến khi hết sốt rồi chúng ta nói tiếp. không đợi cô kịp phản ứng, Dạ Mạc Thâm đã lại kéo cô xuống giường, để cô nằm xuống rồi mới chườm chiếc khăn bông lạnh lên trấn cô.
Sau đó Dạ Mạc Thâm mới đi gọi điện thoại, bảo Tiêu Túc lập tức đưa bác sĩ tới. Tiêu Túc vẫn đang ăn cơm ở công ty thì Dạ Mạc Thâm lại gọi điện tới yêu cầu anh ta làm việc.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hình như bản thân không còn sống được bao lâu nữa. Hai ngày hôm nay, anh ta liên tiếp nhận được những yêu cầu từ Mạc Dạ Thâm, anh ta cũng chỉ biết cố gắng thực hiện.
Nhưng hình như Dạ Mạc Thầm nghĩ anh ta là người máy vậy, liên tiếp đưa ra những yêu cầu khác nhau. Tiêu Túc cảm thấy không vui nên trực tiếp phản đối: "Cậu chủ, tôi giải quyết công việc tối qua suốt cả đêm, sáng nay mới sáng sớm đã lại phải đến công ty. Bây giờ tôi vẫn đang ăn cơm, tôi chịu đói suốt cả một ngày rồi, anh có thể để cho tôi ăn nốt miếng cơm xong rồi đi không?"
Anh ta nói xong, đầu bên kia im lặng.
Giống như sự im lặng chết chóc vậy.
Tiêu Túc như cảm nhận được luồng không khí lạnh truyền tới từ trong điện thoại. Anh ta lấy điện thoại ra, nhìn thấy chữ Boss hiển thị trên màn hình, anh ta thật khóc không ra nước måt.
Không hiểu anh ta đã ăn gan hùm hổ báo gì rồi?
Mà lại dám nói những lời như thế với cậu chủ của mình. Nghĩ đến đây, Tiêu Túc run lập cập đưa điện thoại lại cạnh tại, thái độ của anh ta cũng quay ngoắt 180 độ. “Xin lỗi anh, những lời vừa rồi anh coi như chưa nghe thấy nhé. Nếu anh có nghe được thì cũng coi như không phải Tiêu Túc tôi nói. Những gì anh vừa dặn lúc nãy, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay đây. Anh cần bác sĩ đúng không? Không thành vấn đề, tôi lập tức sẽ cho bác si toi." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tút tút tút...
Sau khi Tiêu Túc thề thốt xong, đầu dây bên kia lập tức cúp máy. Nghe thấy điện thoại truyền tới thông báo máy bận, Tiêu Túc cũng ấn mạnh vào nút tắt màn hình rồi bỏ lại điện thoại vào trong túi. Anh ta lại nhìn sang đĩa thức ăn hấp dẫn trước mặt, vẫn cảm thấy không đành lòng. Tiêu Túc cổ và vài miếng cơm vào miệng, rồi lại nhồi thêm vài miếng thịt thì mới đành lưu luyến rời đi.
Mười lăm phút sau, Tiêu Túc dẫn theo bác sĩ, bấm chuông cửa nhà Hàn Mặc Tử.
Lúc Dạ Mạc Thâm ra mở cửa, khuôn mặt anh rất khó chịu, anh hỏi bằng giọng không vui: “Sao chậm vậy?”
Vẻ mặt của Tiêu Túc hơi thay đổi, anh ta kêu khổ. “Sếp ơi, tôi đã lái xe như bay để tới đây đấy"
Dạ Mạc Thâm mím môi, anh không nói nhiều nữa mà trực tiếp dẫn Tiêu Túc và bác sĩ lên lầu. Tiêu Túc đi sau cùng, anh ta âm thầm đánh giá căn nhà này.
Đây là căn nhà mà mợ chủ tự bỏ tiền ra mua sao? Lại còn là kiểu có hai tầng nữa, trang trí thiết kế cũng rất được. Xem ra, trong năm năm này, mợ chủ cũng thay đổi rất nhiều. Sau khi vào phòng, bác sĩ lập tức xem xét tình hình cho
Hàn Mặc Tử.
Lúc trước cô vẫn còn có sức cãi nhau với Dạ Mạc Thâm, ra sức bảo anh mau chóng cút đi. Dạ Mạc Thâm đành nhẫn nhịn chịu đựng hết sức để dỗ dành cô. Sau đó có lẽ có sốt cao, quả khó chịu nên nằm ngủ mê mệt.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho Hàn Mặc Tử rồi ông chau mày: "Sốt hơi cao, tôi lập tức truyền dịch cho cô ấy. Nếu còn tiếp tục sốt cao như vậy e rằng não sẽ gặp vấn đề "Làm phiên ông rồi bác sĩ, ông nhất định phải chữa khỏi cho mợ chủ." Tiêu Túc đứng bên cạnh cười cầu tài
Mặt Dạ Mạc Thâm đen lại, anh khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường, nhìn bác sĩ lấy kim ra, đâm vào cổ tay trắng như tuyết của cô. Anh còn nhảy mắt một cái. Hàn Mộc Tử đang mơ màng nhưng cũng cảm thấy đau, đôi lòng mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, nhưng cô không tỉnh lại được.
Dạ Mạc Thầm nhìn vậy thì cũng thấy đau lòng, cổ họng anh chuyển động, nói ra mấy từ “Nhẹ tay một chút."
Bác sĩ ngơ người ra một lúc thì mới nhận ra Dạ Mạc Thâm đang nói mình, ông cười: “Cậu thanh niên này cũng biết xót bạn gái quá nhỉ. Nhưng chọc kim thì phải chọc như vậy, làm sao chọc nhẹ hơn hay nặng hơn được. Cô gái này phải truyền dịch thì mới nhanh khỏi được."
Cuối cùng ông bác sĩ cũng chuẩn bị xong để cho Hàn Mộc Tử truyền dịch. Dạ Mạc Thâm đứng trông ở bên cạnh, còn Tiêu Túc thì tiến bác sĩ ra ngoài cửa. “Bác sĩ, tình hình mợ chủ như thế nào rồi?" “Đợi giảm sốt là xong là không có chuyện gì rồi