CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Đâu phải Tiểu Nhan không đồng ý với những lời này. Mấy năm cô, cô ấy vẫn luôn làm việc bên cạnh Hàn Mộc Tử, tận mắt chứng kiến mọi điều Hàn Thanh làm cho Mộc Tử, khiến cho cô ấy ngượng mộ vô cùng. Nhưng cô ấy không muốn làm em gái của Hàn Thanh, ban đầu cô ấy cũng chẳng hề yếu Hàn Thanh nhiều, cho đến tận sau này...

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan giật mình sực tỉnh. “Cậu nói đúng, có thể anh ấy thật sự không hiểu gì về tình yêu. Hoặc có thể nói là không phải không hiểu mà là không hề có tình cảm” Hai tay Tiểu Nhan chống cắm, mặt âu sầu thiếu não nói: "Có thể anh ấy là một người vô tình bẩm sinh chắc, mình mà muốn theo đuổi anh ấy chắc là không thể được rồi. "Cậu cũng đừng chán nản sớm thế, thật ra mình cảm thấy đối với cậu đó lại là việc tốt" Hàn Mộc Tử nằm tay Tiểu Nhan, khẽ cười bảo: “Bên cạnh anh ấy chẳng có cô gái nào, mọi cơ hội đều là của cậu hết, đúng không?" "Của mình á?" Tiểu Nhan ngơ ngác, lấy làm khó hiểu. "Mình thì có cơ hội gì?”

Nhìn vẻ mặt hoang mang của cô ấy, Hàn Mộc Tử không nhịn được giơ tay hất cắm cô ấy, nhắc nhở nhẹ nhàng. "Gần Chùa dễ được ăn oản, cậu nói xem cậu có cơ hội gì nào?"

Tiểu Nhan ngây ra một lúc lâu, rồi đột nhiên sực tỉnh, lại nở nụ cười rạng rỡ: “Cậu nói đúng, giờ ngày nào mình cũng ở với Đậu nhỏ, kề sát bên anh ấy, đúng là gần Chùa dễ được ăn oản. Mộc Tử, cậu quá đỉnh. Được! Mình quyết định rồi, cho dù Hàn Thanh có là tảng băng vô cực ngàn năm không tan chảy, tôi cũng sẽ quyết cua được anh ấy!"

Nói dứt lời, Tiểu Nhan chợt nheo mắt nghĩ ra một kế hay, cô ấy kéo Hàn Mộc Tử lại và nói: “Cậu cảm thấy mình đánh thuốc mê anh ấy rồi ra tay hơn hay trực tiếp cưỡng bức thì hơn?"

Hàn Mộc Tử: …….…

Khóe môi có giật giật, bỗng thấy mình không thốt được nên lời. “Ờ, nếu như mà cưỡng bức thì chắc mình không đè được anh ấy đâu, cứ đánh thuốc rồi ra tay vậy!” Tiểu Nhan vẫn đang lẩm bẩm tinh kế, Hàn Mộc Tử cũng để mặc cho cô ấy nói, dù gì cô biết là Tiểu Nhan chỉ có mưu đồ chứ không có gan thực hiện.

Nhưng chưa biết chừng một ngày nào đó cô ấy ra tay thật, đánh thuốc Hàn Thanh thật cũng nên. "À phải rồi. Nét mặt Tiểu Nhan bỗng trở nên nghiêm túc: "Cậu giải quyết chuyện tình cảm như thế nào rồi?”

Hàn Mộc Tử không muốn nhắc đến chuyện này cho lầm nên nói tránh đi. “Chẳng giải quyết gì cả, cũng vẫn vậy thôi.

Tiểu Nhan nhận thấy cô đang tránh né cũng không gặng hỏi thêm.

Buổi sáng trôi đi rất nhanh, đến trưa, hai người gác công việc đang làm dở lại chuẩn bị xuống nhà ăn dùng bữa thì bỗng có điện thoại gọi tới.

Hàn Mộc Tử nhìn màn hình hiển thị, dường như thấy quen thuộc. "A lô?" “Cô Mộc Tử, tôi là Tiêu Túc.

Tiêu Túc? Hàn Mộc Tử ngây người, sao anh ta lại gọi điện cho minh? "Sếp bảo tôi mang bữa trưa đến cho cô, giờ tôi đang ở dưới sảnh, cô có tiện xuống nhận không?”

Phòng làm việc rất yên tĩnh, Tiểu Nhan có thể nghe thấy được cuộc nói chuyện của Tiêu Túc và Hàn Mộc Tử, cô ấy tròn mắt hỏi: “Sao mang đồ ăn tới không mang lên trên mày mà còn bắt cô ấy tự xuống lấy?” “Lễ tân của công ty các cô không cho tôi vào." Tiêu Túc đứng ngoài cửa, bất lực nhìn lễ tân.

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử mới nhớ ra mình đã dặn lễ tân và bảo vệ không được phép cho người lạ vào, do mấy ngày nay xảy ra quả nhiều chuyện, cô lo lắng công ty cũng bị vạ lây.

Nghĩ đến dây, Hàn Mộc Tử bèn bảo: "Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ xuống ngay" "Đợi đã, để mình đi lấy cho cậu." Tiểu Nhan chủ động tranh việc, Hàn Mộc Tử gật đầu: “Cũng được.

Sau khi tắt cuộc gọi, Hàn Mặc Tử thần thờ nhìn điện thoại.

Bảo trợ lý Tiêu Túc đưa cơm cho cô? Chắc hẳn Tiêu Túc phải tức điện lên mất. “Chậc chậc, thủ đoạn cua lại vợ đúng là cũng khác, mình xuống lấy bữa trưa cho cậu đã, cậu đợi mình một lát nhé."

Lúc Tiểu Nhan xuống dưới sảnh, từ xa đã thấy Tiêu Túc cầm túi đứng đợi ngoài cửa, thật ra trước đây cô ấy không hề có ý thù hằn Tiêu Túc. Nhưng từ sau khi anh ta nói với cô ấy những lời đó, còn chất vấn cô tại sao Mộc Tử lại trở về thì Tiểu Nhan đã thay đổi cách nhìn về anh ta.

Thái độ với Tiêu Túc cũng trở nên hằn học, cô ấy bước tới buông giọng lạnh lùng: “Đưa tôi."

Tiêu Túc nghe thấy tiếng, lúc nhìn thấy Tiểu Nhan thì vô thức chun mũi: "Sao lại là cô?” "Sao? Không muốn trông thấy tôi à?" Tiểu Nhan cười khẩy: "Sợ tôi chọc giận anh chứ gì?”

Tiêu Túc chau mày: “Tôi không có ý đó." “Thế thì đưa đồ đây cho tôi, tôi nhận xong thì anh có thể chim cút được rồi."

Tiêu Túc: “

Nhìn thái độ ghét bỏ của Tiểu Nhan, anh ta chợt nhận ra những lời mình nói lần trước đã làm mất lòng cô ấy, hiện giờ chắc cô ấy đã xem mình là kẻ thù. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Anh ta không lập tức giao chiếc túi mà hạ giọng xuống nói: “Những lời tôi nói với cô trong bãi đỗ xe lần trước, cô vẫn còn nhớ “Bãi đỗ xe?” Tiểu Nhan khoanh tay trước ngực, nhìn anh ta với vẻ lạnh nhạt: "Tôi không hiểu anh đang nói gì. "Là lúc mà tôi hỏi vì sao các cô lại trở về." Hiện giờ cô ấy phủ nhận, chắc là đã giận đến cực điểm. Nhìn cô gái đã năm năm không gặp nhưng tính cách đã trưởng thành trông thấy, Tiêu Túc đành bất lực: "Những lời nói đó là tôi đã sai, tôi xin cô tha lỗi. Bao năm qua, trong lòng cậu chủ Dạ chỉ có mình cô Hàn. Hơn nữa... trong tiềm thức, tôi cũng luôn coi cô ấy là mợ hai. Nhưng cô là bạn thân của cô ấy, cô ra mặt đòi công bằng cho cô ấy, cũng như tôi là trợ lý của cậu chủ Hàn, chắc chắc sẽ đứng về phía cậu chủ Hàn, ắt sẽ oán trách mợ hai, nhưng... "Dừng!" Tiểu Nhan giơ tay ngăn anh ta nói tiếp, hít sâu một hơi rồi bình thản lên tiếng giải thích: “Tôi không cần biết anh đứng về phía ai, cho dù tôi đừng về phía Mộc Tử, tôi cũng không hề hỏi anh những câu đó đúng không? Anh không cần giải thích dài dòng với tôi, tóm lại tôi cũng không quan tâm đâu. Chuyện tình cảm chỉ có họ là người trong cuộc mới biết được, kẻ không phận sự như tôi không muốn can dự vào, anh đưa đồ đây cho tôi, rồi cuốn xéo"

Cô ấy tỏ thái độ không muốn nói nhiều với mình nên Tiêu Túc cũng hết cách, đành đưa túi đồ ăn trưa cho cô ấy. Tiểu Nhan nhận xong rồi xoay người bước đi, không nhìn anh ta thêm một giây. Nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhan ra đi dứt khoát, Tiêu Túc nhớ lại cảnh cô ấy say bí tỉ năm năm về trước, lúc mở cửa ra cô ấy cứ tiến sát lại ôm lấy anh ta, làn môi mềm mại in dấu lên yết hầu của anh ta, và những va chạm lúc sau khi anh ta bể cô ấy trên tay đưa vào phòng.

Từ đó trở đi, trong những giấc mơ, Tiêu Túc vẫn thường hay bắt gặp bóng dáng của một cô gái nào đó ấy.

Mợ hai mất tích năm năm, cậu chủ tìm muốn phát điên. Nhưng nào đâu chỉ một mình cậu chủ phát điên? Tiêu Túc cũng nhớ mãi cô gái tên Tiểu Nhan ấy, nhưng mà...

Anh ta là trợ lý, là cấp dưới...

Mọi việc vẫn phải đặt cậu chủ lên làm đầu, nên đành gác lại chuyện của mình. Không ngờ còn có thể gặp lại, nhưng hiện giờ đôi bên đã trở thành thù địch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi