"Bữa trưa về rồi đây." Tiểu Nhan tiến vào, giọng điệu của cô chẳng hề giống lúc trước nữa, rõ ràng lúc đi còn mặt mày đầy nhiệt huyết tựa như tráng sĩ lên chiến trường vậy.
Nhưng lúc này trở về mặt mũi lại buồn thổi như đã bị ai đỏ bắt nạt vậy. “Có chuyện gì vậy?” Hàn Mộc Tử nhìn cô, cảm thấy có chút buồn cười rồi hỏi: “Chẳng lẽ cậu xảy ra xung đột với anh ta đấy à?”
Nghe thấy cô hỏi, Tiểu Nhan hừ một tiếng: "Anh ta dựa vào cái gì mà có thể “xung đột" với mình chứ? Anh ta chỉ bị mình nói mà im re không nói lại được câu nào thôi!" Nói xong cô còn khua túi đồ ăn trong tay và nói: “Mau mau tới nhận cơm trưa tình yêu của cậu đi nào."
Bốn chữ “cơm chưa tình yêu của Tiểu Nhan khiến gương mặt Hàn Mộc Tử đỏ ửng lên, sau đó dùng vẻ mặt miễn cưỡng đi tới, họ nhẹ và nói: “Nếu là cậu đi lấy vậy thì cho cậu đấy, đột nhiên hôm nay mình muốn đến nhà ăn dùng chút cháo cho thanh đạm."
Nói xong Hàn Mộc Tử bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng dưới.
Sắc mặt Tiểu Nhan khẽ biến rồi vội vội vàng vàng ngăn cô lại. "Cậu có lầm hay không vậy? Đây chính là cơm trưa mà Dạ Mạc Thâm dùng cả tấm lòng yêu thương đấy, giờ cậu lại nhường hết cho mình ăn, cái này mà để anh ta biết được vậy thì mình liệu có còn mạng sống không đây?”
Hàn Mộc Tử: " Cậu đừng coi anh ấy là sát nhân điên cuồng như vậy, chỉ là một hộp cơm trưa thôi" “A?” Tiểu Nhan nhíu mày: "Mình mới nói anh ta vậy thôi mà cậu đã không thoải mái rồi à? Đã bệnh người ta chẳm chặp rồi hả?"
Hàn Mộc Tử: ".. "Thôi, được rồi, mau mau đi ăn cơm trưa tình yêu mà ai đó làm bằng cả tấm lòng của cậu đi, mình xuống trước đây.
Tiểu Nhan cũng không đợi cô nói thêm cái gì mà nhét luôn túi cơm vào tay cô rồi xoay người bỏ chạy, lúc đi còn không quên mở cửa ban công ra cho cô.
Cuối cùng Hàn Mộc Tử chỉ có thể xách túi cơm trưa về phòng nghỉ, lúc mở túi ra cô mới phát hiện bên trong là một hộp cơm có vẻ ngoài rất đẹp, trong hộp còn có đủ loại đồ ăn, chạy mặn phối hợp, thậm chí còn có cả canh nữa.
Ri... ri...
Điện thoại của Hàn Mặc Tử rung lên, cô liếc nhìn tin nhằn được gửi đến đang hiện lên trên màn hình, người gửi không ai khác chính là Dạ Mạc Thâm. “Bữa trưa ngon miệng, tan làm anh đến đón em.
Nhìn tin nhận được gửi tới lại liếc sang hộp cơm trưa trước mặt, Hàn Mộc Tử cứ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây...
Hành động của hai người hình như chỉ có những đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt mới có thể làm ra thôi.
Loại chuyện như gửi "cơm trưa tình yêu” như thế này không phải loại với tính cách của Dạ Mạc Thâm có thể làm.
Nhưng mà... từ khi gặp lại, những chuyện anh làm mà khiến cô kinh ngạc còn ít sao?
Ăn cơm trưa xong, Hàn Mặc Tử dọn dẹp rồi tựa lưng ra ghế sofa trong phòng để nghỉ ngơi.
Mà sau hai tin nhân kia của Dạ Mạc Thâm, điện thoại cũng không còn vang lên nữa.
Qua giờ nghỉ trưa.
Ngay khi tôi bắt đầu giờ làm việc chiều, một khách hàng đến và nói rằng anh ta muốn đặt một lô quần áo đồng phục công sở kiểu dáng xuân hạ, vừa nghe đã biết đó là một đơn hàng lớn, vì vậy Tiểu Nhan lập tức mời người khách hàng này đến văn phòng và để cho Hàn Mộc Tử bàn bạc thêm với khách hàng. “Xin chào cô, cô Mộc Tử.
Khách hàng lần này là một người đàn ông trung niên, người này ăn mặc vest cùng với một đôi giày da, qua làn da, khí chất, trạng thái tinh thần cùng thái độ khi nói chuyện thì có thể thấy đây chính là một người đàn ông thành đạt.
Ông ấy đưa cho Hàn Mộc Tử một tấm danh thiếp và giới thiệu “Tôi là giám đốc của công ty Skyline, lần này tới đây muốn hợp tác với công ty của cô để sản xuất một lô quần áo công sở kiểu dáng xuân hạ, không biết cô Hàn đây có gợi ý gì không?"
Hàn Mộc Tử nhận danh thiếp, nghiêm túc nhìn rồi cười nói: “Xin chào anh, quản lý Dịch. "Mời ngài ngồi bên này." Hàn Mộc Tử đưa anh ấy tới gần ghế sofa rồi ngồi xuống. “Liên quan tới lô hàng trang phục xuân hạ lần này không biết quản lý Dịch có yêu cầu những gì? Anh có thể nói sơ qua một chút về các tiêu chí của bên anh cho chúng tôi, sau đó bên tôi sẽ phác thảo ra bản nháp cho bên anh xem xét.
Tiểu Nhan thấy hai người nghiêm túc bàn bạc công việc thì thở phào, nhìn Hàn Mộc Tử với ánh mắt cảm kích xong mới xoay người đi tới nơi pha cafe.
Tiểu Nhan đi pha cafe cũng không lâu lầm, đến khi cô mang cafe trở lại thì Hàn Mộc Tử và đối tác đang bàn sâu hơn vào một số vấn đề chính. “Quản lý Dịch, mời ngài dùng cafe." “A, cảm ơn. Quản lý Dịch lễ phép nhận lấy ly cafe, hành động rất có lễ nghĩa lúc nhận xong còn không quên nói lời cảm ơn và lễ phép nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mở miệng khen ngợi: "Cafe rất ngon, là chính tay cô pha sao?"
Tiểu Nhan bị người ta khen thì vui vẻ không thôi, đầu lâng lâng, tủm tỉm cười và gật đầu. "Đúng vậy!" "Rất ngon, tay nghề rất tốt.
Nói xong anh ấy lại quay sang phía Hàn Mộc Tử và gật đầu tán thưởng: “Quý công ty đúng là nhân tài nhiều như lá rụng mùa thu, không chỉ có năng lực, thiết kế ra những sản phẩm rất tinh xảo mà ngay cả đến tay nghề pha cafe cũng không chê vào đâu được. Xem ra công ty của cô Hàn đây đúng là ngọa hổ tàng long, ha ha ha.
Hàn Mộc Tử cũng phải sửng sốt một hồi sau những lời này, sau cô cười nói: “Quản lý Dịch quá khen, đây đều là những việc chúng tôi nên làm.
Hai bên hàn huyện một hồi lâu rồi quản lý Dịch đứng dậy: "Được rồi, tình hình sơ bộ tôi đã nằm được, tôi sẽ trở về và bàn giao và thương lượng thêm cho tổng giám đốc của chúng tôi một chút, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai tôi sẽ lại tới để ký hợp đồng chính thức:
Tiểu Nhan nhanh nhảu nói: "Quản lý Dịch, để tôi tiến ngày một đoạn" "Được được được!"
Tiểu Nhan tiên người đi xong, lúc trở về đã tung tăng như con chim sẻ, vui vẻ nói: “Trời ơi, quản lý Dịch này sao dễ nói chuyện vậy chứ? Rõ ràng là người có quyền, có thể, ở địa vị cao mà nói năng lịch sự, người đâu mà lịch sự như vậy chứ, thật hiếm thấy, mà phải nói cách anh ấy hành xử với chúng ta đều rất khách khí, đặc biệt là với cậu đấy nhá. “Mình á?" “Còn ai nữa, cậu không nhận ra à? Ánh mắt anh ấy khi nhìn cậu có gì đó rất kính trọng"
Hàn Mộc Tử: "...
Cô thực sự không hề chú ý tới điểm ấy, cô chỉ cảm thấy người này rất lịch sự, cũng không hề cảm thấy anh ấy đối xử với mình có gì khác biệt cả.
Còn Tiểu Nhan nói anh ấy dùng ánh mắt “kính trọng nhìn cô, cô cảm thấy thực sự là nói quá rồi. “Hắn là cậu cảm nhận sai rồi?"
Hàn Mộc Tử xoay người, vừa nói: “Chuẩn bị một chút đi, hai chúng ta bàn bạc sâu thêm về các chi tiết, sau đó chúng ta bắt đầu bắt tay vào làm. "Ừ" Tiểu Nhan bước nhanh theo bước chân của cô: "Mình cảm thấy hợp đồng lần này trên 95% là bắt được rồi. Mộc Tử, quản lý Dịch có phải bạn của anh cậu không? Tôi thực sự cảm thấy anh ấy nhìn cậu với ánh mắt rất khác."
Nghe Tiểu Nhan nói vậy, Hàn Mộc Tử cũng hơi thấy nghỉ nghỉ. “Nói như vậy cũng có khả năng, dù sao sau buổi yến tiệc đó, các khách hàng của chúng ta bỗng tăng vọt, đặc biệt là bên phía công ty Skyline... Đêm hôm đó cậu đi cạnh anh mình mời rượu, có ấn tượng gì với công ty này không?”
Tiểu Nhan bị hỏi cũng ngơ ngác không thôi: “Mình, sao mình có thể có ấn tượng gì được? Nhớ ngày gặp không biết bao nhiêu người, đã thế còn uống không ít rượu, rượu vào, đầu óc choáng váng, có nhớ được gì đâu. Hơn nữa đôi guốc cao gót của mình hôm đó lại không vừa chân, đi lại nhiều sau sưng hết cả chân, cho nên toàn bộ chú ý để vào chân mình rồi, làm gì chú ý ai khác được nữa.
Hàn Mộc Tử nghe tới đây thì không khỏi nhíu mày: “Chân cậu bị thương?" “À, chỉ là vết thương nhỏ thôi, rách chút da, trầy chút thịt thôi, nay đã đỡ nhiều rồi." "Lần sau cẩn thận một tẹo, giày cao gót chặt quá thì đừng cố mà đi. Aizz, cũng trách anh mình cả, không biết nghĩ thế nào mà lại để cho cậu uống nhiều rượu như vậy? không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả" “Mình cũng cảm thấy anh ta không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào hết, người cứ như tảng băng vạn năm không tan vậy, nếu như là người phụ nữ khác đã sớm bị bản mặt kia dọa chạy mất dép, nhưng tại sao tôi lại chết mê chết mệt khối băng này chứ?"
Hàn Mộc Tử sửng sốt sau cười cười: “Đại khái là do cậu có xu hướng M đấy!" “Mộc Tử, cậu lại giễu cợt mình đi!”