**********
"Được!" Hàn Mộc Tử gật đầu, buông váy cưới đang cầm trong tay xuống: "Vậy em sẽ ở lại chờ, hoặc là... Chúng ta đi luôn vào lễ đường?
Hàn Thanh giơ tay lên nhìn thời gian, thấp giọng nói: "Thời gian vẫn chưa tới, nếu như trễ giờ mà anh ta còn chứa xuất hiện, anh sẽ dẫn em vào lễ đường trước. Nhưng mà..." Nói tới đây, Hàn Thanh dừng lại một chút, dường như có chút do dự xem có nên nói ra câu tiếp theo hay không. "Nhưng mà cái gì?" Dĩ nhiên là Hàn Mộc Tử nghe được anh ta muốn nói lại thôi, cô ngước mắt nhìn Hàn Thanh một cái.
Mặc dù trên mặt Hàn Thanh không có biểu cảm gì, nhưng mà đôi mắt của anh ta lại rất sâu, nhìn ra được tâm trạng lúc này của anh ta rất kém.
Nhìn thấy Hàn Mộc Tử nhìn mình rồi hỏi, ánh mắt của Hàn Thanh càng trở nên phức tạp, hạ thấp giọng hỏi: "Em chắc chắn nếu như anh ta không xuất hiện đúng lúc thì em vẫn muốn vào lễ đường?"
Hàn Mộc Tử: "Tại sao lại không đi?"
Hàn Thanh: "Lễ đường có nhiều người, nếu như... Ngay cả lễ đường anh ta cũng không xuất hiện, đến lúc đó em..."
Anh ta muốn nói, đến lúc đó mặt mũi của em đặt ở đâu? Dù sao em cũng chỉ là một cô gái. "Anh."
Hàn Thanh còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị Hàn Mộc
Tử nhẹ giọng cắt đứt.
Hàn Mộc Tử nhìn anh ta, môi đỏ mọng dần dần nở một nụ cười, giọng nói bình tĩnh. "Em đã nói qua, em sẽ tin tưởng anh ấy, nếu anh ấy không nói với em là anh ấy không đến thì em sẽ luôn ở đây đợi anh ấy đến."
Hàn Thanh: "..."
Nhìn Hàn Mộc Tử như vậy, Hàn Thanh cũng không biết nên nói gì cho phải. Thật ra thì anh ta là một người anh, cũng không thể thay em gái đưa ra quá nhiều quyết định, hôm nay em gái đã tự quyết định vậy anh ta cũng không còn gì để nói.
Chỉ có thể gật đầu theo cô: "Nếu em đã quyết định, anh sẽ nghe theo em." "Cám ơn anh."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chỗ này cách sân bay một đoạn đường, thời gian Tô Cửu đến sân bay căn bản là không kịp.
Bọn họ có thời gian cố định từ khách sạn đến lễ đường, khi thời gian đến, Hàn Mộc Tử lên xe, cô ngồi trên xe gọi vào số điện thoại Dạ Mạc Thâm rất nhiều lần.
Mặc dù đầu bên kia điện thoại vẫn luôn truyền tới giọng nữ lạnh như băng, nhưng động tác của cô vẫn giống như người máy vậy khiên trì gọi tiếp. Tiểu Nhan ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn nữa. Thật ra thì cô ấy vẫn luôn biết Mộc Tử là một người mạnh mẽ, cậu ấy nói sẽ tin tưởng, phải làm chuyện gì thì sẽ luôn kiên trì làm tiếp.
Thân là bạn tốt của cậu ấy, dĩ nhiên cô ấy phải ủng hộ Mộc Tử.
Nhưng mà hôm nay khi cô ấy thấy bộ dáng này của Hàn
Mộc Tử, tiểu Nhan phát hiện mình lại có chút không kiên trì nổi nữa, cô ấy tình nguyện nhìn Mộc Tử nổi giận chứ không phải là giống như bây giờ. Khi đến lễ đường, mấy người bạn tốt cũng đang tập trung chờ cô ở đó.
Bởi vì hôn lễ lần này rất long trọng, cho nên hấp dẫn rất nhiều phóng viên đến, bao gồm một số người gần đó chú ý đến cũng đều chạy tới xem hôn lễ.
Khi Hàn Mộc Tử xuống xe đã có vô số ánh đèn nhấp nháy đuổi theo cô. Hàn Thanh nghiêng đầu hỏi trợ lý bên cạnh: "Bên Tô Cửu vẫn chưa còn có tin tức gì à?"
Trợ lý cúi đầu nhìn điện thoại vẫn luôn yên lặng một cái, lắc đầu: "Mười lăm phút trước cô ta nói mình đang kẹt xe, tôi nghĩ tổng giám đốc Dạ cũng đang bị kẹt xe."
Hàn Thanh nghĩ, kẹt xe thì còn tốt, nếu như là những thứ khác...
Ánh mắt anh ta sâu thêm mấy phần, toàn bộ hơi thở trên người cũng biến thành âm trầm.
Dạ Mạc Thâm, tốt nhất là anh nên thực hiện lời hứa của mình, nếu như không làm được, vậy cũng đừng trách sau này tôi giấu Mộc Tử lại mãi mãi không cho anh gặp lại em ấy.
Rõ ràng hôn lễ đã sắp bắt đầu, nhưng mà mọi người ở hiện trường lại không thấy bóng chú rể dâu, chỉ có Hàn Mộc Tử mặc áo cưới đứng ở đó, nhìn rất lẻ loi.
Những nhà truyền thông vì mộ danh mà đến nhìn tất cả chuyện đang xảy ra trước mắt, dần dần phát hiện chỗ không đúng. "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao chỉ có một mình cô dâu? Chúng ta đã đến đây một khoảng thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa đến thời gian cử hành hôn lễ sao?" "Nghe nói hôn lễ này là liên hôn giữa hai đại gia tộc là nhà họ Dạ ở thành phố Sài Gòn với nhà họ Hàn mà, nhưng mà... Đến bây giờ mà vẫn chưa thấy vị kia nhà họ Dạ đâu, chẳng lẽ là không muốn kết hôn?" "A, không biết... Chúng ta cũng chỉ nhận được tin tức bảo hôm nay cử hành hôn lễ ở nơi này nên mới chạy vội tới." "Tôi nghe nói cậu chủ Tập đoàn nhà họ Dạ rất đẹp bình thường lại không gần nữ sắc, nhưng mà có rất nhiều tiểu thư nhà giàu muốn gả cho anh ta, chẳng lẽ tin tức này là do nhà họ Hàn truyền ra? Là cái loại một bên tình nguyện ấy?" "Không thể nào, làm lớn chuyện như vậy, ở trong nước cũng báo trước rất nhiều ngày, nếu như là nhà họ Hàn tự ý truyền tin tức ra ngoài, nhà họ Dạ không thể nào ngồi yên mà không nói gì được." "Vậy bây giờ là tình huống gì đây?"
Một đảm quần chúng ăn dưa cùng thảo luận.
Hàn Mộc Tử bị vô số ánh đèn nhấp nháy đuổi theo, rõ ràng là ở hiện trường có nhiều người như vậy, nhưng mà cô lại không thấy một người nào, trong lòng chỉ có một người là Dạ Mạc Thâm.
Cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, có phải bị kẹt xe trên đường không? Hay là, anh ấy bị trễ giờ bay? Hoặc anh ấy cơ bản là không lên chuyến bay đó
Ting Ting–– điện thoại rung lên, Hàn Mặc Tử giật mình một cái, trong nháy mắt, điện thoại luôn bị cô cầm chặt trong tay được lấy ra, Hàn Mộc Tử vội vàng nhìn vào màn hình, thậm chí còn chưa thấy rõ tên người gọi đã nhận điện thoại. "Mạc Thâm, anh sắp đến chưa? Bên này có rất nhiều truyền thông em cũng đang ở lễ đường đợi anh, lúc nào anh. " "Mộc Tử, là anh."
Nhưng mà, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nói ôn nhu mát lạnh.
Ánh sáng hy vọng trong mắt Hàn Mộc Tử dần dần biến mất, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng đã nhớ tới giọng nói này là của ai, môi đỏ mọng dùng một chút sau đó gọi một tiếng. "Anh, anh cả?" "Nghe được giọng nói của anh, khiến cho em thất vọng
Hàn Mộc Tử: "..." rồi?
Cô không nghĩ tới Dạ Lẫm Hàn sẽ gọi cho cô vào lúc này, thời gian cô đợi Dạ Mạc Thâm dài như vậy, cô còn tưởng rằng là Dạ Mạc Thâm...
Cho nên vừa nãy cô không kịp nhìn đã bắt máy luôn. "Anh thấy tin tức, lập tức phải cử hành hôn lễ à?"
Hàn Mộc Tử: "Dạ" "Anh nhất định là không kịp đến tham gia hôn lễ của em, huống chi Mạc Thâm cũng sẽ không vui khi nhìn thấy anh, chỉ có thể thông qua điện thoại nói một tiếng chúc mừng với em."
Hàn Mộc Tử: "... Cám ơn."
Bây giờ tâm trạng của cô không tốt, cho nên ngay cả sức nói chuyện qua loa với Dạ Lẫm Hàn cũng không có.
Có lẽ Dạ Lẫm Hàn cũng nghe ra là ngay cả nói chuyện qua loa với mình cô cũng không muốn, anh ta cười khổ mấy tiếng. "Được rồi, vậy anh không quấy rầy em nữa, nhất định phải hạnh phúc."
Sau khi Hàn Mộc Tử vừa cúp điện thoại, điện thoại thư ký của Hàn Thanh lại vang lên. "Chị Tô?" "Cái gì? Tôi biết!" Sau khi thư ký cúp điện thoại, lập tức nói với Hàn Thanh: "Tổng giám đốc Hàn, chị Tô vừa gọi điện thoại đến nói, máy bay cậu Dạ ngồi đã xảy ra chuyện rồi!"