Đã xảy ra chuyện gì trên chuyến bay đó?
Tiểu Nhan cảm thấy tâm trí mình trở nên trống rỗng khi nghe tin này, cô vô cùng bàng hoàng, mất một lúc lâu sau đó mới có thể phản ứng lại. “Cô, cô vừa nói cái gì? Chuyến bay có chuyện gì sao?” Tiểu Nhan không phải Hàn Mộc Tử, trợ lí thư kí biết rằng cô sẽ không nói lại với Hàn Mộc Tử nên cô đành nói cho Tiểu Nhan biết sự thật. Thấy vẻ mặt Tiểu Nhan vẫn tràn đầy sự không tin tưởng, trợ lí nói thẳng: “Nếu cô không tin, cô có thể lấy điện thoại ra xem tin tức, bản tin đã được đăng lên rồi.”
Tiểu Nhan: "...
Cô đâu có thời gian để lấy điện thoại ra xem suốt từ sáng đến giờ. Ngay lập tức, Tiểu Nhan lấy điện thoại ra, vội vàng xem tin tức.
Chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra với chuyến bay Dạ Mạc Thâm ngồi. "Sao chuyện này có thể xảy ra được? Tại sao lại như vậy?
Làm sao có thể?” Đọc xong bản tin, Tiểu Nhan vẫn có chút chưa chấp nhận được sự thật.
Rõ ràng... Làm sao một bi kịch như vậy có thể xảy ra, ngay trong ngày đáng ra là ngày hạnh phúc nhất?
Đột nhiên, Tiểu Nhan nhớ đến chiếc cốc thủy tinh mà Hàn Mộc Tử đã làm vỡ khi trang điểm cùng với câu nói thiếu suy nghĩ của trợ lý nhà tạo mẫu.
Nhìn thấy máu, quả thật là điều không may mắn.
Lúc ấy, Tiểu Nhan chỉ cảm thấy trợ lý chỉ là nói nhảm, điều cô ta nói thật xui xẻo và làm cô cảm thấy khó chịu. Bây giờ nghĩ lại, phải chăng đó là một lời cảnh báo chăng?
Tiểu Nhan choáng váng, cảm giác như não cô bị ai đó đổ một bồn nước sôi đến bỏng người mà cô thì chẳng may may cảm giác được gì.
Mộc Tử...
Cô nghĩ đến Hàn Mộc Tử. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một cô dâu sắp cưới biết được tin này? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan không khỏi run tay. “Tin đó liệu có đúng không? Nhỡ đâu Dạ Mạc Thâm không ở trên chuyến bay đó thì sao?”
Trợ lí thư kí lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không biết. Chị Tô đang gấp rút trở về rồi. Việc đó.
Đi được nửa đường, trợ lí thư kí đột nhiên dừng lại rồi nhìn về phía sau lưng Tiểu Nhan, khuôn mặt cô dần trở nên tái mét, môi run run.
Tiểu Nhan nhanh chóng đọc được điều gì đó qua thái độ qua cô, nhưng, trước khi cô quay đầu lại đã nghe thấy tiếng Hàn Mộc Tử vang lên sau lưng mình. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Tiểu Nhan quay lại trong tích tắc, hỏi: “Sao cậu lại ra ngoài?”
Hàn Mộc Tử hỏi: "... Mình không được ra ngoài sao?" Tiểu Nhan hốt hoảng: “Ý mình là, cậu đã trang điểm lại ổn chưa? Mình chỉ định nhờ cô ấy tìm thợ trang điểm cho cậu thôi."
Hàn Mộc Tử nói: "Tốt rồi. Mình đã lau sạch son môi và trang điểm nhẹ lại rồi, sẽ không sao đâu. Mình nghĩ hôn lễ sắp diễn ra rồi, chúng ta hãy ra ngay đi.
Nghe cô nói vậy, Tiểu Nhan và trợ lí liếc nhau, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bất lực.
Nhìn thấy Hàn Mộc Tử chuẩn bị ra ngoài, trợ lí thư kí vội đẩy Tiểu Nhan, ra hiệu cho cô mau nghĩ cách. Tiểu Nhan vận động công sức não hết mức có thể, đột nhiên hét lên: "Chờ một chứt!"
Hàn Mộc Tử bị tiếng hét của cô làm giật mình, cô nhanh chóng dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Nhan, đôi mày thanh tú cau lại. “Tiểu Nhan, cậu có sao không?” "Cái đó.” Tiểu Nhan căn chặt môi dưới, dùng tay trái gãi đầu ra vẻ lo lắng: "Cậu trang điểm có vẻ như không được tốt cho lắm, màu cắm của cậu hình như hơi tối? Có nên đánh thêm một chút kem nền không?"
Hàn Mộc Tử: “
Cô vô thức đưa tay ra sờ cắm của mình một lần nữa.
Có gì khác nhau sao? Cô dường như cũng không để tâm lắm, lúc đó nhìn bàn trang điểm có nhiều đồ nên tiện tay lấy dùng, sau khi dùng xong, soi gương. Dường như cũng không có gì khác biệt cho lắm. “Hắn là không đi, cho dù lớp nền khác nhau nhưng vừa rồi mình soi gương thấy cũng không có vấn đề gì.” Sau đó, cô xoay người nhấc váy lên, nói: “Đi nào, đừng để mọi người phải chờ lâu. “Chở một chút!” Tiểu Nhan lại kêu lên, sau đó tiến lại, một tay xách váy cho Hàn Mộc Tử, một tay đỡ cô, nói: "Đúng là màu sắc có chút khác nhau, vào đây đi, để mình trang điểm lại cho cậu.”
Đôi lông mày thanh tú của Hàn Mộc Tử lại càng nhíu chặt hơn, mắt đẹp nhìn chăm chăm Tiểu Nhan tựa như muốn dò hỏi điều gì đó từ cô.
Tiểu Nhan không dám nhìn vào mắt của Hàn Mộc Tử, cô đành nhìn sang hưởng khác lảng tránh ánh mắt ấy. "Đi thôi, đi thôi, nhanh nào...
Hàn Mộc Tử theo cô đi vào trong. Trợ lí thư kí nhìn bóng hai người tiến vào, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Cửu: “Chị Tô, nhanh lên, em cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa rồi, cô Hàn.. “Để chị xem, đừng vội, chị sẽ cố gắng hết sức.
Cúp điện thoại xong, trợ lí thư kí lo lắng xoay người. Không ai biết được, không ai dự đoán được rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra cả, ngay cả Hàn Thanh cũng không biết mình nên làm gì lúc này.
Trong phòng thay đồ.
Tiểu Nhan cúi xuống, nghiêm túc trang điểm cho Hàn
Mộc Tử. Ngay khi Hàn Mộc Tử cảm thấy cô sắp sửa xong, tay Tiểu Nhan run lên khi cô tô son và bôi phấn khiến tất cả đều hỏng bét. “A, tay mình run quá..." Tiểu Nhan lúng túng cần mỗi rồi nhanh chóng lấy bông tẩy trang ra: “Để mình làm lại cho cậu." Hàn Mộc Tử đưa mắt nhìn xuống tay cô, phát hiện những ngón tay trắng nõn đều đang run rẩy. Sau khi nhìn cô lấy bông tẩy trang lau qua môi mình, Hàn Mộc Tử hỏi: “Cậu đang giấu mình điều gì đó?"
Tiểu Nhan nghe vậy, bàn tay cầm bông tẩy trang nhất thời kinh hãi thả lỏng, miếng bông trong tay rơi xuống đất. Mặt cô dần trở nên tái nhợt, ngồi xổm xuống nhặt nó lên vứt vào thùng rác rồi quay người hoảng sợ tìm son môi trên bàn. “Mộc Tử... cậu cứ đùa, mình giấu cậu cái gì được?"
Mặc dù cố gắng tỏ ra bình thường nhưng hành động của Tiểu Nhan đã bán đứng cô. "Không có chuyện gì giấu mình, vậy sao cậu lại run?" Giọng Hàn Mộc Tử yếu ớt, chỉ nhẹ tựa như con chuồn chuồn lướt nước, không có một chút sức lực nào nhưng lại làm nổi lên tầng tầng sóng gợn trong lòng Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan dừng động tác trên tay lại, cô miễn cưỡng mỉm cười cầm thỏi son mình vừa tìm được. "Mình run sao? Có lẽ là... Tay mình nó tự như vậy?”
Nói xong, cô đi về phía Hàn Mộc Tử. Hàn Mộc Tử mím môi nhìn cô chăm chăm, không nói lời nào. "Có chuyện gì vậy?" Tiểu Nhan có chút không hiểu. "Cậu đang cầm cây cọ đánh má hồng." Hàn Mộc Tử nhẹ giọng nhắc nhở.
Tiểu Nhan nhìn xuống, phát hiện cô đang cầm một cây cọ đánh phấn, cô lập tức nói: “Ừm... Mình vừa rồi nhìn nhầm, chờ một chút, mình sẽ tìm lại." Rồi cô lại quay ra tìm son.
Biểu hiện dị thường của cô khiến cho sự nghi ngờ của Hàn Mộc Tử càng sâu hơn.
Cô mím đôi môi hơi tái, xách làn váy đứng lên. "Không cần nữa đâu." “Mộc Tử, đợi mình chút, mình sắp tìm được rồi.
Hàn Mộc Tử không để ý đến cô nữa, xoay người bước ra ngoài. Tiểu Nhan thấy vậy liền chặn cô lại, cất tiếng ngăn cản "Mộc Tử, mình còn chưa tô son cho cậu, cậu không thể đi ra ngoài được."
Hàn Mộc Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút đi.”