CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Cháu!"

Uất Trì Kim nhìn sang, vừa lúc chống lại ánh mắt đen kịt không gợn sóng, trong lòng cả kinh.

Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ánh mắt này của cháu ngoại mình.

Âm trầm, lạnh lùng, sâu thẳm, giống như vực sâu vậy.

Ánh mắt như thế, kết hợp với câu nói vừa rồi của anh.

"Nếu như cháu không muốn thì sao?"

Uất Trì Kim nguy hiểm mà nheo mắt lại: "Cháu đang chống đối lời ông ngoại?"

"Nếu như thứ mà ông ngoại mong muốn là một người cháu ngoại mặc cho ông sắp xếp, ngay cả chuyện lớn như hôn nhân cũng để cho ông làm chủ, chỉ sợ cháu không có phúc phận này."

Uất Trì Kim nhíu mày, giữa chân mày cất giấu sự sắc bén: "Cháu đang uy hiếp ông ngoại?"

Lời nói nhiều hơn nữa dường như cũng không có ý nghĩa, Dạ Mạc Thâm nhẹ nhấp môi mỏng nhếch lên.

"Sao cháu dám uy hiếp ông ngoại được, cháu chỉ muốn nói với ông ngoại, cháu sẽ không cưới Đoan Mộc Tuyết, cũng sẽ không từ bỏ người mình yêu.

"Cháu thực sự không nghe lời ông ngoại?"

"Đêm đã khuya rồi, ông ngoại nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong, Dạ Mạc Thâm liền xoay người rời đi, Uất Trì Kim ở sau lưng tức giận mắng: "Cháu, cháu đứng lại đó cho ông, trở lại!"

Nhưng cho dù ông ta gọi Dạ Mạc Thâm thế nào, Dạ Mạc Thâm đều giống như không nghe thất, nhanh chóng biến mất khỏi phòng làm việc, Uất Trì Kim tức đến xanh mét cả mặt mày, nặng nề mà họ khan.

"Khụ khụ khụ"

Quản gia thấy Dạ Mạc Thâm rời đi mới chạy vào, đỡ ông cụ Uất Trì.

"Ông chủ, ông vẫn ổn chứ?"

Uất Trì Kim tức không chỗ trút: "Thằng nhóc thổi này, tôi cũng vì tốt cho nó, nhưng ông xem nó có thái độ gì? Thái độ gì đây? Đây là thái độ với ông ngoại sao?"

Nghe vậy, quản gia bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Ông chủ, dù sao cậu chủ cũng không phải lớn lên cùng ông, có một số việc..."

"Lời này của ông là có ý gì? Nó không lớn lên cùng tôi, lẽ nào tôi không thể quyết định hôn nhân cho nó? Mẹ của nó trước đây có kết cục thế nào ông cũng thấy rồi, tôi không thể để cho cháu ngoại mình bước vào vết xe đổ của mẹ nó!"

Nhắc tới chuyện của Uất Trì Tâm, trên mặt quản gia là sự tiếc nuối, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

"Ông chủ, sợ rằng tính khí của cậu chủ này còn lớn hơn so với cô Tâm"

"Tôi phải làm cho nó trở lại, nó không muốn ra tay, vậy để ông lão này ra tay!"

George đang uống rượu vang, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh ta lấy ra nhìn thoáng qua, ôi một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hai ngày này là chuyện gì xảy ra?

Mỗi ngày đều gọi cho anh ta lúc này, hai ông cháu Uất Trì Thậm có độc à?

"Uất Trì?"

George tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.

Trong điện thoại di động truyền đến giọng nam lạnh lùng.

"Hôm nay Đoan Mộc Tuyết tới công ty.

"Hửm? Cái gì?" George vừa nghe suýt chút nữa chửi thề: "Từ trước tới nay không phải cô ta không tới công ty của cậu sao? Tại sao đột nhiên lại tới công ty? Cậu gọi điện nói cho tôi chuyện này chẳng lẽ là..."

George dùng sức nuốt nước miếng một cái: "Chị dâu gặp Đoan Mộc Tuyết rồi?"

Đầu kia điện thoại di động không trả lời, lặng im như màn đêm tịch mich.

Đột nhiên George cảm thấy đầu cực kỳ đau, đầu chuyển động rất nhanh, mục đích mà Uất Trì gọi cú điện thoại này cho anh ta.

"... Cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?"

Dạ Mạc Thâm suy nghĩ tỉ mỉ một chút phản ứng ban ngày của Đoan Mộc Tuyết, sau đó lạnh lùng nói: "Tinh thần cô ta có lẽ có chút vấn đề, tôi lo lắng cô ta sẽ đối phó với chị dâu của cậu."

Mẹ nó?

Tinh thần Đoan Mộc Tuyết xuất hiện vấn đề? Từ lúc nào thế?

"Đi tìm Đoan Mộc Trạch." Dạ Mạc Thâm ném câu tiếp theo: "Kêu anh ta trông em gái mình cho tốt."

Hơn nửa ngày George mới phản ứng được: "Tìm Đoan Mộc Trạch là được sao?"

"Ừm."

Nói xong, đối phương dứt khoát cúp điện thoại, George đứng ngơ ngác tại chỗ, nháy mắt một cái.

Một người xinh đẹp như vậy, lại xảy ra vấn đề về tinh thần? Nghĩ thế nào đều cảm thấy... Không có khả năng chứ?

George nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy có chút không thoải mái, anh ta lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Đoan Mộc Trạch đã lâu chưa liên lạc.

Ngày hôm sau.

Lúc Hàn Mộc Tử tới công ty, thấy đám người ở dưới lầu tụm thành nhóm châu đầu ghé tai, cũng không biết đang nói chuyện gì, chỉ có điều khi nhìn mặt của cô thì đều bàn tán, vừa nói chuyện vừa đi tới cửa thang máy.

Hiện tượng quái dị này cô vào công ty thời gian dài như vậy chưa từng xuất hiện.

Hơn nữa hôm qua cô đã gặp mặt Đoan Mộc Tuyết, cho nên lập tức trở nên cảnh giác.

Chắc chắn có chỗ không đúng.

Lại là Đoan Mộc Tuyết nữa sao? Tròng mắt Hàn Mộc Tử chuyển động, vừa nghĩ lát nữa sẽ xuất hiện cục diện gì vừa đi vào thang máy.

Ra thang máy, Hàn Mộc Tử đi tới phòng thư ký.

Lúc sắp đến bước chân của cô dừng lại, thấy trong phòng thư ký có mấy người đàn ông cao to mặc âu phục, trên mặt mỗi người đều là dáng dấp hung thần ác sát.

Mặt Hàn Mộc Tử nghiêm túc lại, xem ra trận chiến thế này... Sợ không phải là Đoan Mộc Tuyết.

Trong lòng cô mơ hồ đã có suy đoán, đôi tay rũ xuống nắm chặt thành nắm đấm.

Lúc này nếu tới gặp người kia, có thể sẽ quấy rầy Dạ Mạc Thâm không?

Nhưng... cuối cùng vẫn phải gặp không phải sao?

Từ giây phút bước vào công ty, cô đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

Lúc Hàn Mộc Tử đang đưa ra quyết định, người trồng ở cửa thấy cô,

co-vo-danh-trao-839-0

co-vo-danh-trao-839-1

co-vo-danh-trao-839-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi