*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù hai người chưa chính thức gặp nhau, nhưng Uất Trì Kim lại vô cùng quen thuộc với Hàn Mộc Tử, người phụ nữ này có vướng mắc rất lớn với cuộc đời của cháu ngoại mình, là người phụ nữ ở bên cạnh anh trong thời gian dài nhất.
Nhưng chỉ là Uất Trì Kim quen biết với cô mà thôi, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không nhận ra ông ta.
Thế nên lúc Uất Trì Kim vừa nhìn thấy Hàn Mộc Tử, ông ta vừa nhìn đã nhận ra đối phương là ai.
Hàn Mộc Tử đứng vững, đứng nguyên tại chỗ nở nụ cười khéo léo nháy mắt mấy cái với Uất Trì Kim:
“Ông cụ, ông biết cháu à?”
Một câu nói này khiến tâm trí của Uất Trì Kim quay về.
Ông ta nhìn người phụ nữ trước mắt treo nụ cười trên môi, trông ảnh mắt mang theo sự gian xảo, sắc mặt sa sâm.
“Vấn đề này cô hỏi rất thú vị. Cô lại hỏi ông ta biết cô không?
Dáng vẻ không nhận ra bản thân này, trong lòng Uất Trì Kim cười khẩy một tiếng, xem ra con nhóc này còn thông minh hơn so với tưởng tượng của ông ta.
Chỉ là nhìn cô, trong lòng Uất Trì Kim vẫn rất ngạc nhiên.
Trước khi ông ta tới đã nghĩ đối phương có thể là sinh viên nữ vừa mới tốt nghiệp, hoặc có lẽ cũng là một người phụ nữ đam mê hư vinh mà thôi, chỉ cần cho cô ta tiền, đe dọa thêm vài câu là có thể đuổi người đi, nhẹ nhõm không thôi.
Nhưng điều ông ta hoàn toàn không ngờ đến là, đối phương lại không phải là sinh viên nữ cũng không phải là người bình thường.
Ông ta nên sớm nghĩ đến, tính tình đứa cháu ngoại đó của mình sao có thể ai cũng để ý được...
Từ trước tới nay anh chỉ động lòng với một người phụ nữ như thế mà thôi.
Không ngờ...
Không ngờ bây giờ lại rơi vào tay cô.
Nếu như thế này thì rắc rối rồi!
“Ông cụ, vấn đề này... thú vị chỗ nào?” Hàn Mộc Tử hơi nghiêng đầu nhìn Uất Trì Kim hỏi.
Cô đã sớm đoán được Uất Trì Kim biết mình, chỉ có điều trước khi ông ta không tự mình thừa nhận, vậy thì cô... dĩ nhiên cũng có thể giả vờ ngây ngốc.
Dù sao ông ta cũng xóa sạch tất cả chuyện mình với Dạ Mạc Thâm không giải thích một câu. Uất Trì Kim đánh giá người phụ nữ trước mắt, đôi mắt hơi híp lại, cô còn đẹp hơn cả trong ảnh, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt thuộc loại hình cổ điển, lại thêm khí chất lành lạnh trên người cô, quả thật là đạt đến phạm vi cái đẹp của người phụ nữ phương Đông.
Cháu ngoại của mình sẽ để ý người phụ nữ như thế này, ánh mắt cũng không tệ.
Chỉ là trong lòng ông ta chỉ có Đoan Mộc Tuyết mới đủ tư cách làm cháu dâu, người trước mắt, dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không đủ tư cách.
Cô đã muốn giả ngốc thì ông ta sẽ tác thành cho cô.
lất Trì Kim lạnh lùng hừ một tiếng, thu ánh mắt lại: “Ở công ty cô bám lấy cháu ngoại của tôi không buông, chẳng lẽ không nghe nói tôi là ai sao? Còn dám hỏi tôi có biết cô hay không, lá gan cũng khá lớn.
Hàn Mộc Tử hơi cười: “Cảm ơn lời khen này của ông, chỉ là... lời ông nói cháu không hiểu lắm, cái gì gọi là... cháu bám lấy cháu ngoại của ông không buông? Cháu vào công ty cho đến bây giờ làm việc đều có quy củ, hình như không làm chuyện gì vượt quá mà?”
Câu nói này rơi vào trong tai Uất Trì Kim chính là ngụy biện, lạnh lùng hừ một tiếng, đập mạnh nửa bàn tay xuống bàn: “Còn dám nói cô không làm chuyện gì vượt quá, là muốn tôi bắt vài người đến vạch trần cô tại chỗ sao?”
“Cháu làm việc không thẹn với lòng, coi như ông tìm vài người đến đối chất tại chỗ, cháu cũng không chột dạ”
Cô cười nhạt, không lo lắng chút nào. Uất Trì Kim híp mắt lại, nếu không phải tối qua Uất Trì Thậm chắc chắn nói với mình, không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, hơn nữa cũng không từ bỏ người mình yêu. Ông ta suýt chút nữa cho rằng con nhóc trước mắt thật sự không có gì với Uất Trì Thâm.
Nhưng sau khi anh nói lời đó, sao ông ta còn có thể tin được?
Là con nhóc này mạnh miệng, đang ngụy biện.
“Nhóc con, dám làm mà không dám nhận không phải là chuyện gì vẻ vang.”
“Ông cụ, cháu không rõ ông muốn cháu nhận cái gì.”
Uất Trì Kim liếc nhìn quản gia bên cạnh mình, quản gia lập tức lấy một phong bì trong túi ra, sau đó bước đến trước mặt Hàn Mộc Tử.
“Đây là ông chủ nói đưa cho cô.” Quản gia cung kính đưa phong bì đến trước mặt Hàn Mộc Tử, thái độ cũng coi như hòa nhã, mặt mày cũng không nhìn thấy hung ác chút nào.
Hàn Mộc Tử nói một tiếng cảm ơn với ông ta, nhưng lại không nhận lấy phong bì trên tay ông ta.
“Trong phong bì này có một tấm chi phiếu, cô cầm lấy đi!”
Uất Trì Kim lạnh lùng nói.
Hàn Mộc Tử không nhúc nhích, nhìn phong bì đó hơi híp mắt: “Ông cụ, cháu không hiểu ý của ông lắm, sao lại phải nhận chi phiếu của ông Uất Trì Kim không kiên nhẫn:
“Đừng giả ngốc nữa, Uất Trì Thâm là cháu ngoại của tôi, cô có lấy tấm chi phiếu này hay không?"
Nghe thế, Hàn Mộc Tử ồ một tiếng, hình như trên mặt có vẻ đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó chìa tay ra lấy phong bì trên tay quản gia, còn cười với quản gia: “Cảm ơn chú ạ.”
Quản gia có hơi kì lạ nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng lùi lại một bước.
Chỉ là ánh mắt của ông ta nhìn Hàn Mộc Tử có hơi thất vọng, tối qua ông ta đứng ngoài phòng sách, thế nên đương nhiên đã nghe được lời Uất Trì Thâm nói.
Anh kiên trì nói rằng, sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, cũng không từ bỏ tình yêu trong lòng mình, thậm chí còn lấy thân phận của mình để uy hiếp ông ngoại của anh.
Lúc đó quản gia chỉ cảm thấy, cô gái như thế nào có thể khiến cậu chủ động lòng lại cố chấp như thế, hôm nay chắc chắn ông phải đến nhìn xem.
Thế nên vừa mới bắt đầu, lúc Hàn Mộc Tử còn chưa nhận phong bì đó, trong lòng quản gia còn có ấn tượng rất tốt, nhưng không ngờ cô vẫn nhận.
Hầy, tấm chân tình của cậu chủ nhà bọn họ đã trôi theo dòng nước rồi sao?
Sau khi Hàn Mộc Tử nhận lấy phong bì, nụ cười trên mặt thêm mấy phần ngọt ngào, cô khom người về hướng Uất Trì Kim, sau đó nó: “Cảm ơn ông ngoại.”