*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một khuôn mặt quen thuộc lộ ra đập thẳng vào mắt mình.
Làn da trắng nõn cùng với khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, chỉ là dáng vẻ bây giờ của cô so với lần gặp mặt trước đó thì trông có vẻ nhếch nhác hơn nhiều, quầng thâm mắt rất sâu, ngay cả mái tóc thoạt nhìn qua cũng rất loạn.
Đoan Mộc Tuyết.
Làm sao có thể là cô ấy?
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, Hàn Mộc Tử thấy rất là kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ không thể tin được, đám người kia không phải là Uất Trì Kim hay sao? Nhưng tại sao bây giờ cô lại nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết?
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, khỏe miệng Đoan Mộc Tuyết dần dần lộ ra một nụ cười quỷ dị, lắng lặng nhìn cô. "Có phải là cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy tôi đứng ở đây đúng không?"
Hàn Mộc Tử mím môi, không trả lời, phần gáy củacô rất đau, hơn nữa tay và chân bị trói lại cũng cảm nhận được cơn đau như vậy. Nhưng mà điều đáng để ăn mừng nhất là bụng của cô không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Nhưng mà Đoan Mộc Tuyết ở trước mặt này, không biết là có thể làm ra hành động điên cuồng gì vào bất kỳ lúc nào. "Chính là do tôi tìm người tới bắt cô, chỗ này là địa bàn của tôi, với thế lực của nhà họ Đoan Mộc nhà tôi mà muốn bắt trói cô lại thì cũng rất đơn giản."
Ánh mắt của Hàn Mộc Tử nhanh chóng liếc bốn phía, rất nhanh đã hiểu rõ ràng hoàn cảnh chung quanh.
Chung quanh bày biện cũng không khác biệt lắm so với khách sạn, chỉ là so với khách sạn thì lại thua vài cấp bậc, giống như cái khách sạn mà Hàn Mộc từng ở qua khi còn làm công việc thư ký vậy.
Giá cả rất phải chăng, trên căn bản chỉ có một cái giường và một cái bàn, còn có một phòng vệ sinh. Đoan Mộc Tuyết mang cô tới chỗ này, lại nghĩ đến một vài chuyện của cô trước khi trở về nhà họ Đoan
Mộc, Hàn Mộc Tử rất nhanh đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. "Sau đó thì sao?"
Cô nghe thấy giọng nói của mình, Hàn Mộc Tử đã mở miệng hỏi cô ta.
Nghe nói vậy, Đoan Mộc Tuyết hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô: "Cô không sợ sao?"
Hàn Mộc Tử: "...""Khi cô tỉnh lại ở chỗ này thì thấy chỉ có một mình, hơn nữa tay chân còn bị trói lại, như vậy mà cô không thấy sợ hay sao? Không phải là nên thấy hoảng hốt lo sợ, kêu trời trách đất sao? Tại sao cô lại không sợ hả? Tại sao cô lại không hét lên? Cô nghĩ là Dạ Mạc Thâm sẽ tới cứu cô hay sao?" "Cô bắt trói tôi tới đây chỉ là vì muốn thấy cảnh tượng như vậy?” Hàn Mộc Tử nhíu đôi mày thanh tú lại.
Đoan Mộc Tuyết lạnh lùng cười ra tiếng: "Đương nhiên là không phải."
Cô ta đứng lên, từng bước từng bước đi tới chỗ cô, giơ bàn tay ra bóp chặt lấy cắm của Hàn Mộc Tử. Động tác này trong nháy mắt khiến cho Hàn Mộc Tử bị đau, cô theo bản năng nhíu đôi mày thanh tú lại, nhưng cũng không có phát ra tiếng.
Đoan Mộc Tuyết thấy thế, lại càng ra sức bóp chặt lấy cằm của cô, móng tay ghim vào thịt của cô, trong nháy mắt trên chiếc cắm trắng nõn hiện lên dấu vết. Giống như làm như vậy là có thể tìm thấy được niềm vui, trong mắt Đoan Mộc Tuyết hiện lên vẻ vui vẻ, đắc ý hỏi cô: "Có phải là thấy rất đau đúng không?
Cầu xin tôi đi!"
Hàn Mặc Tử: "...
Đúng thật là rất đau, nhưng mà bảo cô cầu xin một người như vậy, Hàn Mộc Tử cô cũng không thể nào làm được. "Bảo tôi cầu xin cô, cô có tư cách gì chứ?" Hàn Mộc Tử giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của cô ta, cơ thể hơi nghiêng về phía bên cạnh, Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì thay đổi sắc mặt, muốn bướctới bắt cô lại, kết quả Hàn Mặc Tử nói thắng: "Cô làm như vậy với tôi thì có thể thay đổi được cái nhìn của Dạ Mạc Thâm đối với cô hay sao?
Lời này đầm trúng tâm sự của Đoan Mộc Tuyết, động tác của cô ngừng lại, trong đôi mắt dâng lên sự căm hận dày đặc "Cô nói không sai, tôi làm như vậy đúng thật là không thể thay đổi được cái nhìn của Dạ Mạc Thâm đối với tôi, anh ấy vẫn sẽ. Không thích tôi." Nói tới chỗ này, cảm xúc của Đoàn Mộc Tuyết lại đột nhiên trở nên thương cảm, dang về cô mũi mắt xuống thoạt nhìn đặc biệt suy sua tu lầm bầm mới "Tại sao vậy chứ? Rõ ràng là tôi đã cố gắng đi chăm sóc anh ấy như vậy, tôi thích anh ấy như vậy vì sao mà anh ấy lại không thể nhìn tôi làm thêm một chút, dù chỉ một cái thôi cũng được mà
Từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống từ trong mắt của cô, lạch tạch tạch tạch tại trên sàn nhà lạnh như bằng.
Hàn Mộc Tử trơ mắt nhìn người phụ nữ trước mắt ngã ngồi trên mặt đất, sau đó ngàng đầu lên nước mặt rơi đầy mặt mà nhìn cà "Rõ ràng là anh ấy cũng đã bị mất trí nhớ không nhớ rõ mọi người cũng không mở rỡ cô, vậy mà tại sao vẫn còn để ý đến chuyện của cô như vậy? Rất cuộc là trên người cô có sức hào dầm gì cơ chứ?
Cô làm gì có sức hấp dần gì chứ "Có thể là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi, trên ngườitôi không có sức hấp dẫn gì cả, chẳng qua là một khi nhớ đến một vài chuyện, cô cũng sẽ không quên mất mọi thứ nữa, cho dù có một ngày cô không thể nhớ ra, nhưng chỉ cần những thứ này đã khắc sâu vào trong quỹ đạo cuộc đời của cô, cũng không phải chỉ vì mất đi trí nhớ là sẽ biến mất."
Giọng nói của Hàn Mộc Tử rất lạnh nhạt, giống như là đang trình bày một chuyện không có quan hệ gì với cô vậy.
Mới đầu cô cũng không biết tại sao Dạ Mạc Thâm lại để ý đến chuyện của cô, cho đến khi chung sống mấy ngày này, cô mới mơ hồ nhận ra lý lẽ này. Mặc dù thoạt nhìn là anh đã mất đi trí nhớ, nhưng mà những chuyện đã từng trải qua trước đây không phải cứ nói biến mất là sẽ biến mất ngay lập tức, vào lúc có một người quen thuộc đến gần anh, đầu óc và cơ thể của anh cũng có làm ra một chút phản ứng, mặc dù cũng không phải là rất mãnh liệt, nhưng mà vẫn tồn tại.
Đoan Mộc Tuyết ngơ ngác nghe cô nói, nước mắt vẫn còn tiếp tục rơi.
Hàn Mộc Tử ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô ta: "Tôi biết, cầu xin mà không được có lẽ là chuyện khó khăn nhất trên cái thế giới này, cho dù là sống chết hay bị bệnh chết cũng không có đáng sợ như vậy, nhưng có một số việc cho dù cô có miễn cưỡng thì cũng sẽ không thể đạt được. Hơn nữa từ lúc mới bắt đầu cô cũng đã làm sai rồi." "Làm sai? Tôi đã làm sai điều gì?" "Cô vi phạm nguyên tắc và đạo đức, nếu như lúc
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net