CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như là chưa từng xảy ra. Đoan Mộc Tuyết chỉ nghe đến những lời này, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Mộc Tử bị cô trói cả tay lẫn chân lại, cô ngồi dựa vào mặt tường ở chỗ đó, mặc dù dáng vẻ lúc này của cô thoạt nhìn rất chất vật, nhưng mà trong đôi mắt của cô vẫn sáng bừng vẻ kiên định, nhàn nhã lại thoải mái, khác hoàn toàn so với dáng vẻ của cô ta.

Rõ ràng mình mới là con gái lớn của gia tộc, nhưng mà lúc này khí thế của cô đều bị Hàn Mộc Tử đè ép xuống.

Trong lòng Đoan Mộc Tuyết cảm thấy không thoải mái, cô cũng không phải là cái gì cũng không sánh bằng cô ta, cô mạnh mẽ cắn chặt lấy môi dưới, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. "Cởi trói cho cô? Làm vậy thì coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra?" Hàn Mộc Tử khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hội, đối mặt với một người có vấn đề về tinh thần, cô cũng rất sợ. Bởi vì thoạt nhìn có thể là bây giờ đối phương vẫn rất bình thường, nhưng mà một giây sau đó lại đột nhiên phát bệnh xông về phíacô thì phải làm sao bây giờ?

Chỉ là nhìn qua thì có lẽ tình huống của Đoan Mộc Tuyết cũng không có kém đến mức như vậy, cô ta vẫn còn có thể trao đổi với cô, chỉ cần cô từ từ hướng dẫn, có lẽ hôm nay cô cũng sẽ không bị thương. "Đúng vậy." Hàn Mộc Tử gật đầu: "Tôi có thể coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra." Đoan Mộc Tuyết cắn răng nghiến lợi: "Điều này làm sao có thể? Tôi bắt trói cô tới đây, cô làm sao có thể sẽ coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì được? Cô căn bản là đang gạt tôi có đúng không? Chờ thoát ra khỏi nơi này, cô sẽ lập tức nói cho Dạ Mạc Thâm biết chỗ này, sau đó sẽ nói cho ông nội của tôi biết, đến lúc đó thì tôi hoàn toàn xong đời rồi."

Hàn Mộc Tử: "Sẽ không đâu."

Cô nhanh chóng giữ bình tĩnh mở miệng nói: "Hàn Mộc Tử tôi từ trước đến nay đều nói chuyện giữ lời, lời đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, tôi đã nói là chưa từng có chuyện gì xảy ra, vậy thì sau khi ra ngoài tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện ngày hôm nay nữa."

Đoạn Mộc Tuyết lạnh lùng cười: "Cô cho là tôi sẽ tin hay sao? Cô vì tự cứu mình lại có thể nói được với tôi những lời như này, đáng tiếc là tôi không có ngu!" "Không sai!" Hàn Mộc Tử mím môi, gật đầu: "Tôi đúng thật là vì tự cứu mình, nhưng mà tôi làm vậy cũng là vì muốn cứu cô." "Cô nói cái gì?" "Tôi nói sai sao? Nếu như tôi gặp chuyện khôngmay, cô cảm thấy là mình có thể chạy thoát được sao?" Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Trốn không thoát được đầu, tôi mất tích ở chỗ này, cô sẽ chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất, đến lúc đó nhà Uất Trì và Đoạn Mộc Tuyết cô tham dự vào, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra. Nhưng mà nếu như bây giờ cô thả tôi ra, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, tôi không có chuyện gì, tự nhiên là cô cũng sẽ không có chuyện gì, cũng sẽ không có người nào nghi ngờ đến cô cả. Chờ mấy ngày nữa ông nội của cô hết giận, tự nhiên là cô lại có thể trở về làm con gái lớn nhà Đoan Mộc của mình, tại sao nhất định phải đi trên con đường này?"

Mặc dù Đoan Mộc Tuyết rất ghét cô, nhưng mà lại không thể không thừa nhận là Hàn Mộc Tử nói rất đúng, nếu như Hàn Mộc Tử có xảy ra chuyện không may gì, cô đúng là trốn không thoát được.

Nhưng mà mình có thể tin cô ấy sao? Cô ấy thật sự có thể coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao? "Cô không phải là thánh nhân, chắc chắn là sẽ phạm phải sai lầm, nhưng nếu như bây giờ kịp thời sửa chữa lại, vậy thì vẫn còn cơ hội. Đoan Mộc Tuyết, mặc dù từ lúc mới gặp mặt nhau lần đầu tôi đã không thích cô, thậm chí khi cô bỏ thuốc Dạ Mạc Thâm, tôi lại càng thấy cô đáng ghét hơn, tôi cảm thấy tam quan của cô có vấn đề, nhưng việc này không có nghĩa là cô không thể thay đổi được, trở về làm con gái lớn nhà Đoan Mộc của cô không phải là tốt hơn sao?" 

Đoan Mộc Tuyết bị cô thuyết phục, ánh mắt bắtđầu lóe lên.

Hàn Mộc Tử rèn sắt khi còn nóng, nghiêng người nói: "Lúc trước tôi vẫn luôn hôn mê, cho nên tôi không biết rốt cuộc là bây giờ thời gian đã trôi qua bao lâu, nếu như cô đã nghĩ thông suốt rồi thì nhanh lên một chút đi, chậm thêm chút nữa là có thể bọn họ sẽ tìm tới chỗ này đó."

Lời này vừa nói ra giống như là dùng sức gõ vào đầu Đoan Mộc Tuyết một cái, cô đột nhiên giật mình, kịp phản ứng lại. "Cô nói cái gì? Bọn họ có thể tìm tới nơi này sao?" "Đó là đương nhiên, nếu như tôi vẫn không có trở về, bọn họ còn có thể sẽ đi báo cảnh sát, cho nên... Tốt nhất là chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước khi cảnh sát tới, đến lúc đó, tôi sẽ giúp cô giải thích."

Đoan Mộc Tuyết do dự, Hàn Mộc Tử cũng không nóng nảy, lặng im ngồi chờ cô ta.

Qua một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết mới chậm rãi bước tới chỗ cô, sau đó ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cô, ngón tay di chuyển về phía tay chân bị trói lại của cô tìm kiếm dây thừng.

Nhìn một màn này, Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đập rất lợi hại, hi vọng tất cả có thể thuận lợi tiến hành đến cùng. "Cô, thật sự sẽ giúp tôi giải thích hay sao?" Đoạn

Mộc Tuyết đưa tay đặt ở trên dây thừng, không xác định lắm ngẩng đầu nhìn cô hỏi.

Hàn Mộc Tử hơi mím môi lại, chống lại ánh mắt của cô ta.

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!co-vo-danh-trao-896-0

co-vo-danh-trao-896-1

co-vo-danh-trao-896-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi