CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiểu Nhan vẫn còn đang đập, sau khi đập xong thì thành thạp băm tỏi.

Hàn Mộc Tử nhìn đống tỏi kia, không nhịn được nói: “Trưa nay cậu định ăn tỏi?”

“Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì, chỉ là... Cậu không sợ cái mùi này sao?”

Nghe vậy, Tiểu Nhan bỗng lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, nam thần vẫn còn ở chỗ này, làm sao tớ có thể ăn tỏi được? Nhỡ đầu lát nữa có cơ hội ở chung với nam thần, không phải vừa mở miệng một cái là sẽ khiến cho người ta chết ngạt sao?”

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức gạt hết tỏi vào trong thùng rác.

Sau đó động tác nhanh nhẹn rửa sạch dao với thớt.

“May mà cậu nhắc nhở tớ.”

Hàn Mộc Tử cẩn thận nhìn cô ấy một cái, phát hiện vẻ mặt cô ấy không có gì gọi là trốn tránh cả, giống như là quên luôn chuyện vừa rồi.

Là không thèm để ý hay là có trái tim lớn?

Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Cái đó... Lời vừa nãy tớ nói với cậu, cậu có nghe rõ không?”

Tiểu Nhan: “Lời gì?”

“Có lẽ, Tiêu Túc thật sự ăn dấm?”

Tiểu Nhan: “Không có khả năng!”

“Tại sao cậu biết là không có khả năng? Không phải cậu cũng nghi ngờ hay sao? Chỉ là không xác định mà tôi.”

“Đúng vậy, tớ có chút nghi ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì là không có khả năng nha, Tiêu Túc không có khả năng thích tớ, chúng tớ đã quen biết lâu như vậy, nếu như anh ta mà thích tớ thì đã sớm thích từ lâu, làm sao có thể để ngày hôm đó lúc tớ hỏi anh ta, anh ta còn phủ nhận, thật ra tớ có chút hối hận, đáng nhẽ tớ không nên xúc động như vậy, hỏi những lời như vậy thật mất mặt.”

Hàn Mộc Tử: “..."

Bỏ đi, cô thực sự không biết phải nói với Tiểu Nhan như thế nào.

Vẫn là mặc kệ đi.

Hàn Mộc Tử không nói gì nữa, hai người yên lặng làm cơm.

Lúc nă cơm, Dạ Mạc Thậm vẫn còn đang ngủ, Hàn Mộc Tử để sẵn một phần cơm cho anh, đợi anh tỉnh dậy rồi ăn.

Cô đem đò ăn cất kỹ trong tủ lạnh, đột nhiên nghe thấy Hàn Thanh nói một câu.

"Ngày mai anh sẽ về nước.”

"Cạch!”

Đôi đũa trong tay Tiểu Nhan rơi xuống.

Thời gian chớp mắt giống như bị dừng lại, sau một lúc, Tiểu Nhan mới cúi đầu xuống chuẩn bị nhặt đôi đũa cô ấy làm rơi lên.

Ai ngờ còn có người động tác nhanh hơn cả cô ấy, Tiêu Túc đã xoay người đặt đôi đũa cô ấy làm rơi để lên bàn, sau đó đứng dậy đi đến phòng bếp lấy chỗ ấy một đôi đũa mới.

Lúc Tiểu Nhan nhận đũa còn có chút kinh ngạc: “Anh....

“Đến cái đũa cũng cầm không chắc, dứt khoát đần chết luôn đi.”

Tiêu Túc phỉ nhổ một câu.

Tiểu Nhan lập tức trừng to hai mắt.

Nhưng mà cô ấy sẽ không so đo với Tiêu Túc, mà là nhìn về phía Hàn Thanh, khẩn trương nói: “Lúc trước ở trong xe, không phải anh nói còn mấy ngày nữa mới về sao? Tại sao bây giờ lại đổi thành ngày mai? Gấp như vậy, có thể đặt được vé máy bay sao?”

“Những chuyện này sẽ do Tô Cửu xử lý."

Nghe thấy tên của Tô Cửu, Tiểu Nhan im lặng một lúc, đúng vậy, dã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, Tô Cũng cũng nên chuẩn bị đi làm, chỉ cần cô ta ra tay thì chuyện gì của Hàn Thanh cũng được giải quyết ổn thỏa.

Nhưng mà rất nhanh, Tiểu Nhan lại lên tiếng nói: “Vậy tôi có thể cùng trở về với anh không? Bây giờ tôi sẽ đi đặt vé máy bay.

Nói xong, cô ấy không thèm ăn cơm, trực tiếp vất bát dấu lại chạy vào trong phòng cầm điện thoại.

Đám người: "..."

Hàn Mộc Tử lặng lẽ đánh giá Tiêu Túc, thấy vẻ mặt cậu ta vẫn bình thường, tâm trạng giống như không có chút gì gọi là chập chờn kỳ quái, nhưng mà nghĩ lại thì cậu ta chính là người ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm.

Bộ dạng có như vầy cũng không có gì là kỳ quái.

“Anh tại sao lại đột nhiên đi gấp như vậy? Trước đây cũng không thấy anh bảo phải đi gấp như vậy?” Hàn Mộc Tử múc cho mình một bát canh, sau đó hỏi.

Hàn Thanh nhìn về phía em gái mình, giọng nói mềm mại hơn rất nhiều: “Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, phải cần anh chạy về xử lý, vốn dĩ anh trai còn định ở lại với em mấy hôm, nhưng bây giờ xem ra là không được rồi, em ở bên ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt, nếu như bị oan ức gì, đừng tự mình gánh chịu, anh trai mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của em.”

Nói đến đây, Hàn Thanh dừng lại một chút, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Một lát sau, anh ấy mới chậm rãi nói: “Mặc dù nhà họ ỷ là một gia tộc lớn sự nghiệp lớn, nhưng nhà họ Hàn chúng ta không phải là gia tộc sợ phiề phức, hiểu ý của anh trai không?”

Hàn Mộc Tử khẽ giật mình khi nghe thấy lời nói của Hàn Thanh.

Anh ấy sợ Uất Trì Kim sẽ làm khó cô, thậm chí sử dụng sức mạnh của gia tộc, anh ấy đang nói với cô, nếu như cần sức mạnh của nhà họ Hàn, vậy thì nhà họ Hàn sẽ không lùi bước.

Chỉ cần cô muốn, thì sức mạnh của nhà họ Hàn sẽ hai tay dâng cho cô.

Hàn Mộc Tử cảm giác chắc là đời trước mình đã cứu vớt cả dải ngân hà cho nên mới có được người anh như vậy.

Hốc mắt cô đỏ ửng: "Anh."

“Được rồi, ăn canh đi.”

Hàn Mộc Tử chỉ có thể cúi đầu ăn canh, Tiêu Túc ở bên cạnh yên lặng nhìn cảnh tượng này, không ngờ Hàn Thanh lại đối xử với em gai sôn nhu như thế.

Thế nhưng anh ta đối với Tiểu Nhan lại không có bất cứ tình cảm gì.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tiểu Nhan thương tâm khổ sở nhỉ?

Nhưng mà, cậu ta là một người ngoài cuộc, không có tư cách nói người ta cái gì. Dù sao thì Hàn Thanh cũng không có trêu đùa tình cảm của Tiểu Nhan, thái độ của anh ấy đã biểu hiện rõ ràng.

Nếu như Tiểu Nhan vẫn cứ chấp mê bất ngộ, vậy tất cả đều do cô ấy tìm.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tiêu Túc có chút đau lòng.

Nếu như Tiểu Nhan cũng cứng rắn như anh, cứ tiếp tục thích?

“A, tại sao? Tại sao không có vẻ cho ngày mai?”

Trong lúc cậu ta đang suy nghĩ, Tiểu Nhan cầm điện thoại từ trong phòng chạy ra, vừa chạy vừa kêu to: “Vé ngày may đã hết, chẳng nhẽ có nhiều người muốn về nước như vậy sao? Chuyện này quá hố người rồi?”

Lúc Tiểu Nhan nói những lời này, cô ấy đưng sở bên cạnh Hàn Thanh, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh ấy: “Anh có thể... Ở lại

co-vo-danh-trao-976-0

co-vo-danh-trao-976-1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi