*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Túc không hiểu gì dừng lại: “Cậu Dạ, có phải tôi đã làm sai gì không?”
Dạ Mạc Thâm mấp máy môi mỏng, suy tư một lúc mới không nhanh không chậm nói: “Có phải cậu đi theo tôi làm việc rất nhiều năm rồi không?”
Mặc dù anh bị mất trí nhớ, nhưng anh có thể nhìn ra được, Tiêu Túc hiểu rất rõ về thói quen của anh và phối hợp với anh trên mọi phương diện rất tốt.
Ví dụ như chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác của anh, Tiêu Túc có thể ngay lập tức hiểu ra anh muốn gì.
Cho nên Dạ Mạc Thâm suy đoán là cậu ta đã theo anh rất nhiều năm rồi.
Tiêu Túc gật đầu: “Dạ, cậu Dạ”
“Cậu đã theo tôi nhiều năm như vậy rồi, nếu tôi không giúp cậu làm gì đó thì chẳng phải là không tử tế sao?”
Tiêu Túc: “... Cậu Dạ?”
“Cơ hội đã cho cậu, nếu như cậu còn thất bại, vậy thì chỉ có thể nói là năng lực của cậu không đủ.
Nói xong, Dạ Mạc Thâm liền ném cho cậu ta một ánh mắt đầy ý vị, sau đó rời đi.
Lúc đầu anh vốn không định xen vào chuyện của người khác, nhưng giữa trưa khi Hàn Mộc Tử trở về phòng, thừa dịp lúc anh đang ăn cơm nói với anh, bộ dạng trông rất sầu não.
Dạ Mạc Thâm còn hỏi cô, em quan tâm chuyện tình cảm của người khác làm cái gì?
Hàn Mộc Tử nói cô biết đây là chuyện tình cảm của người khác, nhưng đây lại là người quen, nhìn như vậy rất khó chịu.
Sau đó Dạ Mạc Thâm đại khái hiểu một chút chân tướng sự tình.
Anh có tâm tư riêng, Hàn Thanh là người của mình.
Cho nên anh tính giúp Tiêu Túc một chút.
Nhưng về phần kết quả như thế nào, đây không phải là chuyện anh có thể không chế được.
Tiêu Túc nhìn theo bóng lưng của Dạ Mạc Thâm, ánh mắt có chút oán giận.
Câu nói vừa nãy của Dạ Mạc Thâm đã thực sự đâm trúng cậu ta, cậu ta thậm chí còn muốn nói lại một câu, năm đó con đường theo đuổi của cậu Dạ nhà mình cũng gập ghềnh không dễ đi, tại sao bây giờ lại ám chỉ anh ta vô dụng?
Sau khi tất cả mọi người đều đi hết, Tiêu Túc ngồi trên ghế so pha một lúc thì nhìn thấy Tiểu Nhan mở cửa đi ra.
“Ý, anh không đi sao?”
Tiểu Nhan có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Túc.
Đại khái là cảm thấy kỳ lạ khi anh ta không đi ra ngoài với Dạ Mạc Thâm, thế là cô ấy liền hỏi: "Anh.... Không đi ra ngoài với đám người cậu Dạ sao?”
Bắt gặp ánh mắt scuar Tiểu Nhan,
Tiêu Túc thản nhiên mở miệng: “Bọn họ đi tụ họp gia đình, tôi đi làm cái gì?” Tiểu Nhan: “... Nói cũng đúng, tôi cũng bởi vì như vậy cho nên mới không muốn đi.”
Bữa tiệc gia đình, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, Tiểu Nhan cảm thấy hơi xấu hổ nếu đi.
Cho nên cô ấy dứt khoát không đi.
Ban đầu cô nghĩ lúc này nên ra ngoài kiếm gì đó để ăn, không ngờ rằng lại nhìn thấy Tiêu Túc, có chút vui mừng nhưng cũng có chút xấu hổ, bởi vì câu nói buổi trưa của cậu ta giống như là tức giận.
Tiêu Túc không trả lời cô ấy, Tiểu Nhan cảm thấy rất xấu hổ, đi lên phía trước do sự một lúc mới nói.
“Cái đo.... Lúc trưa tôi thật sự không cố ý, anh yên tâm, ôi sẽ nói tốt cho anh trước mặt mợ chủ của anh, cho dù tôi không nói những lời tốt đẹp thì tôi nhất định sẽ bảo cô ấy đến trước mặt cậu Dạ nói tốt giúp anh.”
“Ừm.” Tiêu Túc gật đầu coi như đồng ý.
Tiểu Nhan lại nói: “Còn nữa, cái áo khoác buổi sáng anh cho tôi mượn tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh! Cảm ơn”
“Được.” Tiêu Túc lại tiếp tục gật đầu, giọng nói nông cạn, nghe rất là nhạt nhẽo.
Tiểu Nhan cảm thấy kỳ quái, hôm nay Tiêu Túc giống như phá lệ ít nói.
“Anh không phải.... Còn đang giận tôi đấy chứ?” “Tức giận?” Tiêu Túc ngước mắt, nhìn cô một cái.
“Tôi có cái gì mà phải tức giận?”
Buồn cười nhất là cậu ta căn bản không có tư cách tức giận, chỉ có thể tự buồn bực.
“Bởi vì... Tôi không chú ý đến anh, nhưng thật ra không phải là tôi cố ý, chỉ là Hàn Thanh đối với tôi quá quan trong, cho nên mới....
“Thật sự rất quan trọng?” Tiêu Túc đột nhiên ngắt lời cô: “Qua trọng đến mức không phải anh ta thì không thể?”
Tiểu Nhan sững sờ.
Cô ấy thật sự không phải Hàn Thanh thì không được sao?
Cô ấy chưa từng tự hỏi bản thân mình vấn đề này, cho nên hôm nay bị Tiêu Túc hỏi như vậy thì có chút ngớ ngẩn.
Cô ấy thích Hàn Thanh, cô ấy thích cho riêng mình, chưa từng nghĩ tới tương lai, giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, nhìn thấy anh ấy làmuốn nhào vào, bất chấp hậu quả.
Nhưng chuyện khác đều không trong phạm vi suy nghĩ của cô ấy.
Cho nên, cô ấy cũng không biết mình rốt cuộc có phải không phải anh ấy thì không thể không?
Tiểu Nhan lắc đầu, khẽ nói: “Tôi không biết cuộc đời mình có phải là không phải anh ấy là không thể không... Thế nhưng bây giờ tôi muốn quên mình đến gần anh ấy, muốn ở bên cạnh anh ấy.”
Lời tỏ tình này vô cùng động lòng người.
Thế nhưng trong lòng Tiêu Túc lại vô cùng đau đớn và mỉa mai. Cậu ta ở lại chính là để nghe mấy thứ này sao?
Không, phông phải.
Có một giọng nói đang hò hét trong lòng cậu ta.
Tiến lên đấu tranh, đấu tranh cho bản thân mình một cơ hội, trước khi người đàn ông kia tiếp nhận cô ấy, hãy cướp lấy trái tim cô ấy, cho dù chỉ là một trí trong tim thôi cũng được.
Trong lòng cậu ta không biết đã kêu gào hò hét bao lâu, cuối cùng Tiêu Túc vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, rũ mắt che giấu cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy mắt.
Hoàn cảnh trong phòng quá mức yên tĩnh, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy xấu hổ, đưa tay che lấy miệng của mình.
Vừa rồi cô ấy đã nói cái gì vậy…...
Thế mà cô lại thổ lộ hết lòng mình với một người đàn ông, đó cũng là có vấn đề.
“Cái kia, tôi chuẩn bị ra ngoài kiếm một chút đồ ăn, anh muốn đi cùng tôi không?”
Lúc này Tiêu Túc vẫn còn đang giận, cậu ta có từ chối cũng là chuyện bình thường, cho nên Tiểu Nhan cảm thấy anh sẽ không đồng ý, thế hưng cô ấy không ngờ Tiêu Túc lại lập tức đứng dậy.
“Đi thôi, đi ăn cái gì?”
“Đi ra xem rồi tính tiếp.”