CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Vừa chạm đã tách ra, giống như chuồn chuồn lướt nước.

Cảm xúc như vậy giống như gió thổi ngang qua, tuy nhẹ nhưng vẫn in dấu trên môi Tiểu Nhan.

Vốn còn muốn la lên, tâm trạng của Tiểu Nhan rất kích động, lại trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, có lẽ bị hành động bất ngờ của Tiêu Túc dọa sơ.

Cho nên Tiểu Nhan đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn Tiêu Túc gần trong gang tắc.

Gương mặt của Tiêu Túc trước mắt phóng đại lên gấp mấy lần, khoảng cách của hai người gần tới nỗi chỉ cần cô ấy di chuyển một cái là có thể đụng vào mặt của Tiêu Túc, hơn nữa vừa rồi Tiêu Túc... hôn cô ấy.

Cho nên bây giờ Tiểu Nhan không dám nhúc nhích chút nào.

Hơn nữa đầu của cô còn loạn hết lên, vì sao.. Tiêu Túc lại hôn cô ấy?

Đôi mắt Tiểu Túc thâm trầm, tay còn đang đặt trên vai cô ấy.

Một tay chậm rãi di chuyển lên trên, nhẹ nhàng đờ lấy gò má của cô ấy, sau đó Tiêu Túc khàn giọng hỏi: "Hiện tại tôi có tư cách quân em chưa?"

Tiểu Nhan: "..."

Cô ấy trợn to hai mắt, nhìn Tiêu Túc với con người đen láy và giọng nói khàn khàn trước mắt.

Chẳng biết tại sao, tim cô cứ đập bang bang liên

Cô... Cô đang bị... trêu ghẹo sao? hồi.

Nhưng trước đây không phải Tiêu Túc phủ nhận không thích mình sao? Vì sao... Sao lại đột nhiên hôn mình, lại còn...

Có điều động tác và ngôn ngữ của Tiêu Túc như vậy cũng làm cho Tiểu Nhan tỉnh rượu không ít.

Cô ấy chậm chạp nhìn Tiêu Túc trước mắt, chậm rãi ngẩng đầu tạo khoảng cách giữa hai người, sau khi xác định Tiêu Túc không có động tác khác, cô ấy liền đầy Tiêu Túc cách mình xa ra một chút.

Động tác thận trọng giống như sợ chọc giận câu ta.

Lúc đầu Tiêu Túc cũng không có động tác gì mi mắt hơi rũ xuống, nhìn đôi tay nhỏ bé trắng ngăn đang đặt trên ngực mình, ngăn trở câu ta lại gần, sau đó chậm rãi đẩy một cái, muốn đẩy cậu ta ra, Cậu ta bị đẩy khoảng nửa mét thì chân mày Tiêu Tục đột nhiên nhíu lại.

Giây tiếp theo, cậu ta liền dùng sức áp về phía trước, Tiểu Nhan không phòng bị lại bị câu ta ép lên vách tường lạnh bằng một lần nữa. "Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Tiểu Nhan có chút luống cuống, không ngờ bình thường nhìn Tiêu Túc khá thành thật, nhưng sao lúc này lại mạnh mẽ như vậy? Hơi thở của cô có chút mất trật tự, hai tay che trước mặt Tiêu Túc.

Tiêu Túc mím môi mỏng, ánh mắt khóa chặt lấy cô. "Không phải em nói tôi không có tư cách quản em sao? Tôi đang cố gắng tìm tư cách cho mình đây..."...

Tìm tư cách?

Là hôn cô sao?

Dứt lời, Tiêu Túc cúi thấp người xuống, mục tiêu lại nhằm ngay môi của cô.

Có 1% khoảnh khắc chuồn chuồn lướt nước vừa rồi rất tốt đẹp, khiến cậu ta có xúc động muốn tiếp tục, nếu như nói nụ hôn trước đó là vì có chút tức giận nên nhịn không được mà làm ra.

Thì lần này chính là sau khi mới ném thứ trái cấm đó, kìm lòng không đăng muốn tiếp tục nếm thử lần nữa.

Chỉ có điều, lần này Tiêu Túc không được như ý nguyện mà nếm được vị ngọt mình mong muốn.

Bởi vì Tiểu Nhan đột nhiên dùng hết sức lực đẩy cậu ta ra, sau đó tát cậu ta một cái lên mặt.

Bop...

Ở trong hoàn cảnh yên tĩnh, âm thanh cái tát này rất vang dội.

Âm thanh thanh thủy, dứt khoát, có thể nghe ra Tiểu Nhan dùng hết sức để đánh một bạt tai này.

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Túc trực tiếp bị đánh lệch, tóc cũng rũ xuống theo, nhìn qua có chút chất vật. Tiểu Nhan đưa tay dùng sức lau môi mình một chút, giận không kiểm được mà la to với Tiêu Túc: "Tim tư cách em gái anh đấy, rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì không hả? Anh đây là đang làm nhục tôi Hôn môi thì anh liền có tư cách rồi? Nếu như tôi không phản kháng, có phải hôm nay người anh còn muốn dùng cường hiếp tôi? Tiêu Túc, không ngờ anh là người như thế Nói xong lời cuối cùng, có lẽ cảm thấy tủi thân, cho nên nước mắt nhịn không được tràn đầy viền mắt, run lên một cái nước mắt liền rơi lã chã xuống.

Tiêu Túc bị tắt một cái, cả người đã thanh tỉnh không ít, thật ra cậu ta cũng không ngờ bản thân lại làm loại chuyện này trong cơn nóng giận.

Bây giờ nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt, Tiêu Túc càng hối hận không chịu nổi.

Vẻ mặt cậu ta hoảng hốt nói: "Xin lỗi, xin lỗi... vừa rồi tôi.... Tôi cũng không biết mình đang làm cái gì, cô tha thứ cho tôi đi." "Di ra!"

Tiêu Túc muốn đưa tay kéo cô ấy, nhưng còn chưa đụng tới Tiểu Nhan đã bị cô đánh cho một cái bộp. "Anh đừng đụng vào tôi!"

Tiếng nói của Tiểu Nhan trở nên chói tai, sau khi đánh tay Tiêu Túc cô ấy lui về phía sau mấy bước, cơ thể dán lên bức tường lạnh như băng, dựa vào đó hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Túc.

Tên khốn nạn này, sau khi hôn cô lại còn nói... Anh ta cũng không biết mình đang làm gì? "Sau khi hôn tôi, anh còn nói anh không biết mình đang làm gì, loại chuyện hoang đường này mà anh cũng nói được, anh thấy tôi sẽ tin anh sao?"

Tiểu Túc phát hiện ánh mắt của Tiểu Nhan đã có sự thay đổi rất lớn, trong lòng có thể nói là hối hận không chịu được. Cậu ta chưa bao giờ dám thừa nhận thích cô, cũng không dám vượt qua chút giới hạn, vì là làng sẽ tạo thành tình hình như hiện tại.

Cho nên nhiều năm như vậy cậu ta vẫn kiềm chế tình cảm dưới đáy lòng của mình.

Không ngờ... Hôm nay cậu ta lại không nhịn được, hiện tại, cô ấy chắc chắn sẽ hận mình tới chết.

Tư cách hay thiện cảm đều không tìm được, còn mang tới sự tức giận và sự chán ghét. "Xin lỗi... Thực sự xin lỗi."

Lúc này, ngoại trừ xin lỗi, Tiêu Túc thực sự không biết nói cái gì để đền bù lỗi lầm của mình. "Xin lỗi có tác dụng không?" Tiểu Nhan tức giận đến rơi nước mắt, dựa vào tường đau lòng không chịu noi. "" Tiêu Túc cân nhắc trong chốc lát, mới từ từ nhìn Tiểu Nhan một cách thận trọng mà nói: "Xin lỗi không có tác dụng.... Tôi phụ trách nhé?"

Tiểu Nhan: "... Ai muốn anh phụ trách! Bởi ở đó mà tự mình đa tình đi, người tôi yêu cũng không phải là anh

Những lời này tựa như kim đâm vào lòng Tiểu Túc vậy, cậu ta rũ xuống bàn tay đang nắm chặt thành quyền, lát sau thì buông ra: "Được, có không cần tôi phụ trách cũng được. Nhưng chuyện hôm nay ván đã đóng thuyền, tôi cũng hôn cô rồi "Câm miệng!" "Sau này có muốn tôi làm gì giúp cô cũng được, cho dù là chuyện gì, thậm chỉ muốn lấy mạng của tôi tôi đều đồng ý cho cô."

Tiểu Nhan nghe đến đó thì sửng sốt. "Thực sự xin lỗi..." Tiêu Túc nhìn mắt cô, lại nghiêm túc nói một lần: "Vừa rồi tôi..."

Cach...

Cậu ta đang muốn giải thích trong lòng mình suy nghĩ thế nào mới không kiềm chế được, phía cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Nghe thấy tiếng vang này, sắc mặt Tiểu Nhan liền thay đổi, chắc mà Mộc Tử bọn họ đã về.

Hàn Thanh chắc chắn cũng quay về rồi.

Nếu để cho Hàn Thanh thấy một màn như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ hiểu lầm. Nghĩ tới đây, vết thương trên môi Tiểu Nhan lại đau lên chút, cô hoảng hốt đi về phía phòng của mình, lại đột nhiên ngừng bước chân quay đầu trừng Tiêu Tức một cách hung ác: "Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài. Nếu không anh không xong với tôi đâu!”

Nói xong, trước khi đảm Hàn Mộc Tử vào cô ấy vật vào phòng mình, sau đó đóng chặt cửa phòng Tiêu Túc đứng tại chỗ, ngây ngốc mà đưa ngón tay ra khẽ vuốt khỏe môi của mình, trong ánh mắt xuất hiện một sự đau đớn nồng đậm, cũng nhẹ giọng nói: "Yên tâm, chỉ cần là em muốn, anh đều đồng ý với em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi