CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

**********

Lúc Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm trở về, chuẩn bị đổi dép, lại phát hiện giày của Tiểu Nhan xiêu xiêu vẹo vẹo ở bên cạnh, cô hơi sửng sốt, xem ra Tiểu Nhận là vừa đi ra ngoài trở về.

Cô khẽ thở dài một hơi, sau đó khom lưng đặt giày lên trên kê một lần nữa, sau đó đi vào.

Dạ Mạc Thâm và Hàn Thanh cũng đổi dép đi vào.

Như nhớ ra cái gì, Hàn Thanh nói với em gái mình: "Lát nữa anh sẽ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, ngày mai anh phải lên máy bay."

Nghe vậy, Hàn Mộc Từ dừng bước, hơi kinh ngạc: “Anh muốn đi trong tối nay? Chuyến bay cũng không sớm như vậy chứ?"

Lúc nói lời này, trên mặt của cô là biểu cảm không no.

Anh trai mình vất và lắm mới tới một chuyện, kết quả lần này cô bận nhiều việc quá vẫn chưa ở bên cạnh anh trai được bao nhiêu, hơn nữa cũng không dẫn anh đi dạo đầu đó, thực sự quá không phải phép.

Hiện tại cô khó khăn làm cô mới ổn định, không ngờ Hàn Thanh đã phải về.

Hơn nữa, một buổi tối cuối cùng không ở lại.

Nhìn thấy sự tiếc nuối trên mặt em gái mình, ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô cũng thêm mấy phần cứng chiều, nhịn không được đưa tay xoa đầu của cô. "Không nỡ xa anh à?"

Thấy một màn như vậy, ánh mắt Dạ Mạc Thầm lóe lên một cái, nguy hiểm mà nheo mắt lại.

Mặc dù biết Hàn Thanh là anh trai của Hàn Mộc Tử, nhưng trong mắt anh Hàn Thanh cũng là một sinh vật giống đực, xoa đầu vợ anh thân mật như vậy, cử chi này...

Làm cho anh rất không thoải mái,

Có điều tuy trong lòng Dạ Mạc Thâm rất không thoải mái.

Nhưng thấy khuôn mặt vợ mình đều là sự luyến tiếc và ỷ lại đối với người thân, anh chỉ có thể thu những tâm trạng này lại.

Thôi được rồi, dù sao cũng là người thân của cô.

Trước khi có chứa gả cho anh, người thân là đối tượng mà cô dựa dẫm, hơn nữa ngày mai Hàn Thanh đã đi rồi, anh tính toán máy cái này làm giá "Anh vừa mới tới vài ngày, mấy ngày nay em bận rộn quá, cũng chưa chiều dài anh được gì..."

Trong lòng cô thực sự rất áy náy. "Con bé ngốc." Hàn Thanh cười nhẹ: "Anh là anh trai em, không có thời gian thì không chiêu đãi thôi, huống chi. Hiện tại có thể nhìn thấy một nhà em đoàn viên, anh cũng không tính là tới một chuyến uống cuông."

Nói xong, anh ta thu tay lại: "Được rồi, vào đi thôi.”

Tiêu Túc vẫn đứng tại chỗ, rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó đám người Hàn Mộc Từ bước vào.

Ba ánh mắt đều bay về phía Tiêu Túc theo bản năng.

Ba người đang trong tâm trạng li biệt, lúc thấy dầu bàn tay trên mặt Tiêu Túc, Hàn Mộc Từ hơi sửng sốt, ngơ ngác mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Tiêu Túc... Mặt của anh..."

Tiêu Túc hơi khưng lại, lúc này mới phản ứng được trên mặt mình có một dấu bàn tay.

Vừa rồi cái tát của Tiểu Nhan thực sự không nhẹ, cho dù cậu là là đàn ông, da dày thịt béo, vẫn cảm thấy rất đau rất đau.

Hàn Thanh nhìn chăm chăm dấu bản tay kia, ánh mắt vốn thờ ở lại trở nên thâm thúy, "Không có gì." Tiêu Túc lên tiếng nhẹ giải thích một câu, ánh mắt Hàn Thanh lướt qua trên mặt cậu ta, ảnh mắt hai người tiếp xúc ngắn ngủi trong không trung, liền lại dời đi. "..." Hàn Mặc Tử cũng không tin không có chuyện gì xảy ra, có điều có lẽ Tiêu Túc sợ mọi người suy nghĩ miên man, đến lúc đó Tiểu Nhan sẽ tức giận, cho nên lại nói tiếp một câu: "Người nào đó say rượu mà thôi."

Tiểu Nhan không cho phép cậu ta nói chuyện tối hôm nay ra, nhưng dấu bàn tay trên mặt của cậu ta lại không che giấu được.

Không nói gì cả, người khác sẽ càng suy nghĩ miên man, chẳng bằng cậu ta giải thích một câu.

Tiểu Nhan uống rượu, nên lên cơn say cho nên tất cậu ta một cái, giải thích như vậy cũng rất sáng suốt. "Say rượu?" Hàn Mộc Tử nghe thể nhịn không được nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra? Bệnh của cậu ấy mới khỏi không lâu, tại sao lại bắt đầu uống rượu? Chẳng lẽ cô ấy không cần sức khỏe nữa sao?"

Tiểu Túc cười nhạt, nhún vai tỏ ý mình cũng không rõ ràng làm.

Còn Hàn Thành không nói một lời trở về phòng thu dọn hành lý.

Trong phòng khách yên tĩnh lại, Hàn Mộc Tử nhìn dầu bàn tay đặc biệt rõ ràng trên mặt Tiêu Túc, không nhịn được nói: "Tiểu Nhan lên cơn say rượu cũng quá mức rồi, tôi lấy cho anh một cục đá chườm để tiêu sưng."

Hàn Mộc Từ vừa chuẩn bị đi, Dạ Mạc Thâm đã kéo cổ tay cô, cô quay đầu: "Làm sao vậy?" "Anh của em không phải muốn đi khách sạn à? Đi nói chuyện với anh ấy đi." Ánh mắt Dạ Mạc Thâm dịu dàng nhìn chăm chăm cô, đưa tay mơn trớn nơi Hàn Thanh vừa đụng, xoa nhẹ vài cái, sau khi nơi đó chỉ toàn là hơi thở của mình mới hài lòng thu tay về: "Đi đi, ở đây giao cho anh."

Hàn Mộc Tử luôn cảm thấy động tác mới vừa rồi của anh có chút kỳ quái, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không có chỗ nào đáng nghị, cô chỉ có thể gật đầu: "Được rồi, em tìm anh em nói chuyện trước lát nữa sẽ ra." "Um."

Sau khi Hàn Mộc Từ rời đi, Da Mạc Thậm đưa mắt nhìn cô vào phòng, mới dời mắt nhìn lên mặt Tiêu Túc, xủy một tiếng: "Thất bại rồi?"

Tiêu Túc: B

Cậu ta nhịn không được ngước mắt lên nhìn câu Dạ nhà mình một cái, dường như nhìn thấy sự chế giễu trong đôi mắt màu mực ấy, trong giây lát Tiểu Túc có chút không áp chế được.

Rõ ràng trước đây bàn thân Dạ Mạc Thâm và mơ chủ cũng hay gặp vấp ngã, nhưng bây giờ anh mất ký ức, cho nên mới có thể cười nhạo mình tùy ý thế à?

Trong lòng liên thấy không thoải mái, Tiêu Túc không trả lời lại Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, khỏe mỗi hơi nhếch lên: "Còn có cơ hội."

Cơ hội?

Tiêu Túc nghe thấy hai chữ này chỉ thấy cuộc sống của mình là một vùng tăm tối.

Nếu như tối nay cậu ta chưa làm chuyện kia có thể cậu ta còn có chút cơ hội.

Nhưng bây giờ Tiểu Nhan chắc chắn rất ghét mình, sau này sẽ giống như chuột gặp mèo mà đi đường vòng, nói thẳng ra có lẽ là chán ghét

Làm sao có thể... Còn có cơ hội? "Cậu Dạ" Tiêu Túc im lặng một hồi đột nhiên lên tiếng: "Tôi vẫn là không nên tớ tường thì hơn, có vài người căn bản không thuộc về tôi

Đã nhiều năm như vậy, nếu như cậu là và Tiểu Nhận có duyên phận đó, giữa bọn họ căn bản sẽ không có bộ dáng như hiện tại.

Nghe vậy, ý cười trong đáy mắt Dạ Mạc Thâm giảm đi, ánh mắt nhìn Tiêu Túc thêm mấy phần khinh thường: "Chút khó khăn vậy đã chịu không nổi rồi? Vậy cậu nên sớm buông tay đi, đỡ phải dây dưa làm gì."

Tiêu Túc: "Cậu Dạ..."

Tối hôm nay, anh đã uồng công tạo cơ hội cho cậu ta rồi. "Ngu ngốc." Da Mạc Thâm ném cho cậu ta một chữ, sau đó lạnh giọng nói: "Thứ mình muốn thì phải tự tranh thủ. Nếu như ngay cả tranh thủ cũng không làm, thì được xem là đàn ông gì chứ?"

Tiêu Túc: "..."

Sao cậu Dạ nhà họ trở nên biết nói chuyện như vậy từ lúc nào thế? Đây là đang dạy cậu ta theo đuổi con gái sao? Tiêu Túc cảm thấy thế giới quan của mình vừa mới bị thay đổi, kinh ngạc nhìn Dạ Mạc Thầm. "Tự đi lấy đá đi, khó coi quả."

Dạ Mạc Thâm ném những lời này lại xong, liền bắt đầu cởi áo khoác của mình, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Tiểu Tác kinh ngạc ngồi trên ghế số pha trong chốc lát, cũng không đứng dậy đi lấy đã

Dầu bàn tay này... Cử để đó đi. Dù sao cũng coi như là đồ của Tiểu Nhan mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi