CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1608

Đối với người đàn ông kia, cô thân mật gọi Canh Hoằng, chỉ cần vừa mới nhìn thấy anh thì trên mặt đầy vẻ lạnh lùng và thờ ơ.

Ha ha, còn nói là anh không đủ tư cách, tư cách cái quỷ nhà cô.

“Bình thường đều không có thời gian, nếu như ngày hôm nay đã cần rồi thì chúng ta nói chuyện liên quan đến quyền lợi anh có thể ra vào chỗ này, chúng ta cứ nói thẳng hết đi, bây giờ nói cho rõ ràng để tránh sau này lại xuất hiện một vài mâu thuẫn và những cuộc cãi vã không cần thiết.”

Đường Tiểu Nhiên quyết định rồi, cô phải vạch rõ mối quan hệ giữa hai người.

Biểu cảm của cô đàng hoàng, vẻ mặt nghiêm túc, gằn giọng nói từng chữ.

Chỉ có điều lọt vào trong mắt Tô Chính Kiêu lại không phải là một chuyện đàng hoàng như thế.

Anh nổi giận rồi.

Cho đến bây giờ, cô không chỉ không biết dùng những lời nói tốt đẹp để an ủi và xin lỗi, đôi môi kia lại giống như một vũ khí sắc bén, những lời do nó thốt ra đều là những câu mà anh không thích nghe, càng nghe càng tức giận, càng nghe càng bực bội.

Người đàn ông xa lạ có thể tùy tiện ra vào căn phòng này, cô không hề bất mãn nửa câu, hơn nữa trên mặt đều là nụ cười, đối xử nhiệt tình, vừa là trà vừa là bữa tối.

Còn anh thì sao chứ?

Ngay cả một ly nước sôi để nguội cũng không có.

Càng đừng nói tới bữa tối, dựa vào cái gì mà hai người lại có sự chênh lệch lớn như thế.

Tô Chính Kiêu sắp bị chọc cho tức chết rồi.

Chỉ suy nghĩ bấy nhiêu mà anh đã có một nỗi xúc động muốn đánh người đàn ông kia cho răng rơi đầy đất.

Cô vẫn còn không biết im lặng, cứ nói mấy lời khiến anh bực bội, làm anh không muốn nghe.

Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén đang mím chặt của cô, sau đó, anh cúi người, trực tiếp ngăn chặn môi cô.

Sau khi làm ra hành động đó, trong nháy mắt anh cảm thấy ngọn lửa giận đọng lại trong lòng mình đã dần dần tiêu tan, cảm xúc mềm mại ấy khiến tâm trạng anh dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Lần này đổi lại là Đường Tiểu Nhiên nổi giận.

Cô vùng vẫy, dùng cả tay lẫn chân, hết đánh rồi lại đá, dùng hết sức lực toàn thân.

Tô Chính Kiêu cũng dùng lực, anh nắm lấy cổ tay cô, áp cô lên trên tường, tùy ý hôn cô, mượn cách đó để phát tiết cảm giác bực bội trong lòng mình.

Đường Tiểu Nhiên đỏ cả mắt, tay chân không thể làm được gì.

Cô hung hăng cắn mạnh vào môi anh.

Bởi vì cắn quá mạnh, lúc này đã có máu rỉ ra: “Anh buông tôi ra, buông ra, buông tôi ra ngay!”

Trên môi truyền đến cơn đau khiến hai mắt của người đàn ông nheo lại, Tô Chính Kiêu với bộ dạng khát máu liếm máu trên môi đi.

Rồi lại cúi người tiếp tục hôn cô.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến cảm xúc gần như muốn bùng nổ của anh có thể chuyển biến tốt đẹp, mới có thể trấn an được sự nôn nóng trong lòng anh.

Lúc này, ngay cả anh cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình là như thế nào.

Anh chỉ biết rằng chỉ có như vậy thì mới có thể thoải mái một chút.

Đường Tiểu Nhiên vùng vẫy, cắn môi anh, lại có mùi máu tươi tràn ra giữa môi hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi