CHƯƠNG 1609
Mùi vị này kích thích động tác vùng vẫy của Đường Tiểu Nhiên càng ngày càng mạnh hơn, cùng lúc đó cũng đã kích thích đôi mắt âm trầm của Tô Chính Kiêu, ngọn lửa nhen nhóm dường như là muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Thời gian dần dần trôi qua, đôi môi của Tô Chính Kiêu cũng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.
Đường Tiểu Nhiên không tiếp tục cử động nữa, lông mày nhíu chặt.
Ánh mắt cô chuyển động, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Sau đó, thừa dịp lúc Tô Chính Kiêu đang thả lỏng, đầu gối cô đột nhiên giơ cao, trực tiếp đá vào giữa hai chân anh.
“A!”
Tô Chính Kiêu hoàn toàn không hề phòng bị, anh bị đau liền la lên một tiếng.
Một giây trước vẫn còn đang hôn môi cô, một giây sau lại hít vào từng hơi lạnh.
Anh xoay người kẹp lấy chân, đau đớn khó nhịn.
Vội vàng lui về phía sau hai bước, Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trên mặt mang theo vẻ cảnh giác đề phòng, lỡ như anh lại tiếp tục có hành động đó.
Lúc hai người đang giằng co, Lưu Canh Hoằng đã ôm Cảnh Hiên vào nhà: “Ở bên ngoài hơi lạnh, Cảnh Hiên nói là mình lạnh nên tôi dẫn thằng bé vào, chắc là không làm phiền đến cuộc trò chuyện của hai người nhỉ?”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên liền vội vàng lắc đầu.
Cô đưa tay ôm lấy Cảnh Hiên, nhẹ chạm vào gương mặt cậu bé.
Nhiệt độ không phải là rất thấp, vẫn còn may.
“Mẹ ơi, con đói quá, con muốn ăn lẩu.” Quả thật có thể nói Cảnh Hiên là một cậu bé háu ăn, lúc này vẫn còn đang nghĩ tới chuyện ăn.
Nhớ đến chiều nay con trai không có ăn cái gì, Đường Tiểu Nhiên thả Cảnh Hiên xuống đất, kêu cậu đi xem tivi hoặc là làm bài tập, cô thì đi nấu lẩu.
Lưu Canh Hoằng cũng đi theo cô, lần này vẫn đứng bên cạnh cô như cũ, rửa rau, lấy đồ cho cô.
Tô Chính Kiêu ngồi ở trên giường. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Bởi vì bộ phận giữa hai chân đang bị đau, cho nên hai chân bắt chéo lại với nhau, nhẹ nhàng ma sát, cố gắng làm dịu cơn đau.
Nghe thấy tiếng nói chuyện, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bóng lưng của hai người.
Trong nháy mắt, ngọn lửa giận vừa mới bình phục lại từ từ bùng cháy, xen lẫn vào đó là địch ý lạnh đến thấu xương.
“Anh thường xuyên làm việc nhà hả, tôi thấy động tác của anh cũng khá thành thạo.”
Đường Tiểu Nhiên nhìn thao tác của Lưu Canh Hoằng sạch sẽ mà lại nhanh nhẹn, cô nói.
Mặc dù quay lưng lại, nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó đang rơi trên người mình.
Như một con dao sắc bén, dường như là muốn đâm xuyên qua người mình, còn mang theo cảm giác áp bách.
Lưu Canh Hoằng cười nhạt: “Tôi ở một mình thì đương nhiên là ít nhiều gì cũng phải biết mấy chuyện này rồi, thế nào, tôi làm tốt lắm đúng không?”
“Đúng là tốt lắm, rất giỏi.” Cô không hề khách khí mà khen anh ta.