CHƯƠNG 1650
Giây tiếp theo liền bị anh chặn đứng lại: “Đừng nhúc nhích, tôi hứa với em là sẽ không bao giờ chạm vào em nữa, em ngủ đi.”
Đôi môi ướt át của cô đỏ ửng vì bị hôn, đôi mắt vì giận dữ mà giống như hạt trân châu sáng lấp lánh, trừng mắt nhìn anh.
“Ngủ đi, tôi thật sự không chạm vào em nữa, tôi xin thề với trời đấy.” Anh khẽ cười.
“Lời của anh có thể tin thì heo nái cũng có thể trèo cây!” Đường Tiểu Nhiên hừ lạnh.
“Khi ra khỏi đây tôi sẽ cho em xem một con heo nái trèo lên cây. Còn giờ thì yên tâm ngủ đi, nếu không sẽ không thể chịu đựng được khoảng thời gian này.”
“…”
Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu, cho đến khi cô ta không thể chịu nổi cơn buồn ngủ nữa thì mới nhắm mắt lại.
Tô Chính Kiêu cũng nhắm mắt, chỉ còn lại tiếng răng rắc của củi khô đang cháy.
Sáng hôm sau.
Đường Tiểu Nhiên tỉnh dậy trước, có thể nhìn thấy bên ngoài sơn động có ánh sáng, hiển nhiên là trời đã sáng rồi.
Sau đó cô lại cảm thấy trên vai có chút nặng nề liền cúi đầu nhìn sang.
Đường Tiểu Nhiên thấy khuôn mặt của Tô Chính Kiêu đang đè trên vai cô, anh vẫn đang ngủ.
Bốn phía xung quanh lửa vẫn đang cháy, không có cái nào bị dập tắt.
Đường Tiểu Nhiên nghĩ cả đêm chắc hẳn Tô Chính Kiêu không ngủ được nhiều, nếu không không có củi khô thì ngọn lửa đã bị dập tắt từ lâu rồi.
Đúng lúc này, Cảnh Hiên duỗi eo tỉnh lại: “Mẹ ơi, trời sáng rồi sao?”
Giọng nói của cậu bé đánh thức Tô Chính Kiêu, anh từ từ ngồi thẳng người, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, mở miệng nói: “Nếu trời đã sáng thì chúng ta xuất phát thôi.”
Cảnh Hiên ôm bụng: “Con đói.”
Đường Tiểu Nhiên mở chiếc túi bên người ra, bên trong còn có hai chiếc bánh mì.
Một chiếc được đưa cho Cảnh Hiên, chiếc còn lại tuỳ ý ném cho Tô Chính Kiêu.
Tô Chính Kiêu cầm bánh mì lên, khoé miệng dần cong lên nở một nụ cười.
Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy sắc mặt của anh, đôi lông mày khẽ giật giật, nhanh miệng nói thêm một câu: “Anh đói chân sẽ mềm nhũn ra, lát nữa ai sẽ cõng tôi ra khỏi rừng trúc chứ?”
Tô Chính Kiêu không để tâm lời cô nói, xé túi đóng gói ra.
Xé xong, anh nhét thẳng bánh mì vào miệng cô, giọng nói trầm thấp mà chững chạc: “Em nên ăn đi, cho dù không ăn bánh mỳ này, tôi vẫn có thể cõng em ra khỏi rừng trúc.”
Khóe miệng Đường Tiểu Nhiên mấp máy, nhưng cô không nói gì mà chia đôi cái bánh mì đưa cho anh một nửa:
“Không có công lao gì thì không nhận thưởng, nếu anh đã muốn cõng tôi ra khỏi rừng trúc này, vậy thì tôi phải cho anh chút thù lao, nếu như anh không ăn, tôi cũng không tiện cho anh cõng, tôi kiên quyết.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tô Chính Kiêu tối sầm lại một chút.
Điều anh không thích nhất chính là nghe được lời nói xa cách trong mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Tiểu Nhiên, người đàn ông với khuôn mặt đen nhẻm đó cầm lấy cái bánh mì rồi ngồi trên phiến đá, nhét vào miệng hai ba miếng liền ăn xong.