CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1651

Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên nhìn về phía Tô Chính Kiêu, có thể thấy chiếc quần âu của anh đã bị nhuộm một màu hỗn độn với các loại thảo dược, trông thật bẩn thỉu.

Cô vẫn không quên anh là một người ưa sạch sẽ, nhưng không ngờ rằng giờ đây anh có thể chịu đựng được với chiếc quần đó.

Sau khi Cảnh Hiên ăn xong, cả ba người lên đường.

Cảnh Hiên đi phía trước với chiếc cặp trên lưng, Tô Chính Kiêu ngồi xổm xuống, cõng cô trên đôi vai rộng của mình.

Khoảnh khắc bước chân ra khỏi sơn động, thân hình cao lớn của anh lại đột nhiên dừng lại tại chỗ, tâm tư nặng trĩu, không biết đang nghĩ gì.

Đường Tiểu Nhiên nằm trên lưng Tô Chính Kiêu, nắm chặt áo khoác trên người anh, lúc mở mắt là ra một khoảng trời yên lặng.

Ban ngày tương đối dễ nhận biết phương hướng, Tô Chính Kiêu cẩn thận quan sát kỹ càng, nhấc chân bước vào rừng trúc.

Đi được vài tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng nhìn thấy con đường hiện ra trước mặt.

Cảnh Hiên vui mừng nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng ra được rồi.

Đường Tiểu Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này xem như đã tìm được đúng hướng.

“Ba ơi, ở đây không phải có thể ngồi ô tô xuống sao? Con thấy có người đi cáp treo.”

Cảnh Hiên chỉ về một hướng.

Vào lúc này, Tô Chính Kiêu lại không muốn đi cáp treo.

Mặc dù rất mệt nhưng anh lại cảm thấy thoải mái và hạnh phúc chưa từng có: “Nam tử hán đại trượng phu, mới đi một đoạn đường ngắn như vậy đã mệt rồi sao?”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Ba không mệt sao?”

“Mẹ con nhẹ như vậy, cõng trên lưng sao có thể thấy mệt được? Không phải con trước đây luôn nói ba đối xử không tốt với mẹ à, lần này ba muốn cõng mẹ con, đi thôi nào.” Tô Chính Kiêu đưa tay ra xoa tóc của cậu bé.

Đường Tiểu Nhiên nghe thấy rất rõ ràng.

Vốn dĩ cô định để cho anh cõng.

Nhưng sau khi nghe những lời này thì lại không muốn nữa, chỉ muốn xuống.

Đường Tiểu Nhiên không muốn chấp nhận lòng tốt của anh, càng không muốn dây dưa với anh nữa.

Tô Chính Kiêu biết rằng cô lại giận dỗi.

Anh biết chẳng qua là cô không muốn tái hôn, muốn kéo khoảng cách với anh ra xa.

Tô Chính Kiêu không những không thả cô xuống mà còn sải bước tiến về phía trước.

Đường Tiểu Nhiên không vui, bắt đầu vặn vẹo vùng vẫy trên lưng anh.

“Xung quanh có rất nhiều khách du lịch qua lại, nếu như em không sợ mất mặt thì cứ vặn vẹo trên lưng tôi. Tôi không sợ mất mặt, cũng không ngại làm trò cười.”

Ngược lại Đường Tiểu Nhiên giãy dụa thở hổn hển, trong lòng thực sự rất tức giận, cô giơ tay lên đập mạnh vào lưng anh, trút giận trong lòng.

Đi cáp treo hai mươi phút là có thể đến dưới đỉnh núi, nhưng cứng rắn đi bộ thì phải mất ba tiếng, dọc theo đường đi mọi người xung quanh đều đang quan sát.

Trong lồng ngực lại có thêm một cơn đau, Đường Tiểu Nhiên cắn chặt môi dưới, không phát ra tiếng.

Có vẻ như bệnh ngày cành nặng.

Không hoá trị thì không ổn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi