CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1735

Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên mơ màng.

Lưu Canh Hoằng nói: “Tôi biết em đang nghĩ gì. Có đôi khi, ung thư cũng không phải là bệnh không trị được.”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Người thân của anh ấy đã chết hết rồi. Nếu như bệnh của tôi không chữa khỏi, cuối cùng cũng sẽ chết. Vậy thì tại sao còn muốn cho anh ấy hy vọng?”

Lưu Canh Hoằng suy nghĩ một lúc, nói: “Cùng nhau trải qua một quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cũng là một loại lãng mạn.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu.

“Nếu em đã có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ không can dự.” Lưu Canh Hoằng thuyết phục không thành cũng từ bỏ.

Đường Tiểu Nhiên không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình.

Ngoài chán nản khó chịu ra thì còn có cả bất lực.

Cảnh Hiên phải làm sao bây giờ?

Tô Chính Kiêu ra nước ngoài, cô phải nằm viện. Cảnh Hiên lại rất thông minh, cô ở bệnh viện lâu nhất định cậu bé sẽ biết.

Ngực cô phập phồng, không biết phải làm gì mới tốt.

Lúc hai người còn đang nói chuyện, điện thoại của Lưu Canh Hoằng đổ chuông.

Anh ta nhận máy, cuộc gọi là từ mẹ anh ta. Sắc mặt Lưu Canh Hoằng lập tức thay đổi dữ dội, đột ngột chạy ra khỏi tiệm.

Đường Tiểu Nhiên khẽ giật mình, sau đó đứng dậy thanh toán tiền cà phê.

Cô về đến phòng, Cảnh Hiên đã ngủ.

Nhưng bởi vì tức giận nên trên ngực cậu bé còn không ngừng phập phồng, giống như chịu oan ức rất lớn.

Cô lắc đầu, cởi giày đắp chăn cho cậu.

Đường Tiểu Nhiên không định đi ngủ, cô lấy bức thư Tô Chính Kiêu để lại ra, lặng lẽ đọc, suy nghĩ trôi xa rồi thẫn thờ.

Vào khoảnh khắc anh không chút do dự dùng tính mạng của mình để cứu sống cô, cô đã cảm động.

Sau đó còn có sợ hãi, sợ anh không nhìn rõ, sợ mình sẽ lại bị tổn thương.

Trong tám năm đó, cuộc sống của cô cũng không vui vẻ gì. Cô không muốn đạp lên vết xe đổ. Cô đã muốn đồng ý với anh, nhưng rồi lại sợ, bồi hồi do dự…

Mãi đến lúc này đây, cô mới nhớ ra một câu nói.

Đứng trước tình yêu, ai cũng là những kẻ thấp hèn, cho dù là bậc đế vương.

Cô nghĩ, đây có phải là biểu hiện thấp hèn của anh không?

Một đêm không thể nào chợp mắt.

Gửi Cảnh Hiên cho chú Lưu thì chắc chắn không được, thằng bé cũng sẽ bị tổn thương.

Vấn đề này khó quá!

Sáng hôm sau, cô nấu bữa sáng cho Cảnh Hiên, nhưng Cảnh Hiên lại không ăn.

Đường Tiểu Nhiên biết vướng mắc của con trai ở đâu. Cô bước tới, ôm lấy cậu bé, nói: “Vậy chúng ta nghĩ cách tìm ba con trở về nhé, thế nào?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi