CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1736

“Mẹ và chú Lưu cũng đã đính hôn rồi, còn tìm ba làm gì nữa ạ? Ba không cần con nữa!” Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Hiên rất tiều tụy.

“Mẹ không đính hôn với chú Lưu, làm vậy chẳng qua là để lừa ba của chú Lưu thôi.”

Trong phút chốc, vẻ mặt của Cảnh Hiên sáng bừng lên.

Nhưng sau đó, vẻ mặt của cậu nhóc lại trở nên ảm đạm.

Đường Tiểu Nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Cảnh Hiên ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô: “Ba sẽ không về đâu, bởi vì mẹ không muốn ở bên ba.”

Đường Tiểu Nhiên không nói gì.

Sau đó, Cảnh Hiên lại hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại không muốn ở bên ba? Cô giáo nói biết sai thì sửa là đứa bé ngoan. Ba đã biết sai rồi, cũng đã sửa lại sai lầm trước kia. Tại sao mẹ không muốn cho ba cơ hội?”

Đường Tiểu Nhiên sờ lên đầu cậu nhóc: “Con còn nhỏ, có một số chuyện con không hiểu đâu.”

Vẻ mặt Cảnh Hiên bướng bỉnh: “Con không còn nhỏ.”

Đường Tiểu Nhiên không nói gì, chỉ bảo: “Yên tâm đi, mẹ sẽ để ba của con trở về.”

“Thật ạ?”

“Ừ.”

Tô Chính Kiêu nhất định phải trở về!

Nhìn thấy con trai khóc thút thít đã mỉm cười, trong lòng Đường Tiểu Nhiên cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Cô nhận được điện thoại của Lưu Canh Hoằng, giọng nói của anh ta rất chập chờn, thều thào không rõ chữ: “Tiểu Nhiên, ba tôi mất rồi…”

Trong lòng cảm thấy chua xót và khó chịu, Đường Tiểu Nhiên cũng nhẹ nhàng nói:

“Kiên trì bao lâu nay, cuối cùng ông ấy cũng ra đi. Anh nghĩ thoáng một chút, sinh lão bệnh tử mặc cho mệnh trời, ốm đau giày vò rất khó chịu. Có lẽ ra đi cũng là một sự giải thoát cho ông ấy.”

“Anh biết không? Tô Chính Kiêu trải qua năm lần người thân rời đi, anh ấy là người còn lại duy nhất trong nhà họ Tô, chẳng phải vẫn sống rất tốt sao? Anh còn có mẹ mình, ba anh không còn nữa, anh phải thay ông ấy chăm sóc cho mẹ anh tốt hơn.”

“Cảm ơn em, cũng cảm ơn em đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ba tôi. Phút cuối ông ấy mỉm cười rời đi, còn gọi tên em lần nữa.”

Trong lòng Đường Tiểu Nhiên càng thêm chua xót: “Kìm nén đau thương, lát nữa tôi sẽ qua.”

Lưu Canh Hoằng vô cùng bận rộn, trông mọi người đều rất đau buồn.

Trong lòng cô đương nhiên cũng khó chịu. Bởi vì ở đó không có nhiều người quen, Đường Tiểu Nhiên chỉ ở lại một lúc đã đưa Cảnh Hiên rời đi.

Về đến nhà, Cảnh Hiên vẫn đang giục cô, bảo cô tìm ba về.

Chẳng còn cách nào, Đường Tiểu Nhiên lại bất chấp khó khăn đến nhà họ Hoắc một chuyến. Nói thật những chuyện giữa mình và Lưu Canh Hoằng, hy vọng bọn họ có thể cung cấp một số manh mối hữu ích.

Nghe lời giải thích của cô, Thân Nhã lắc đầu rồi khẽ thở dài, còn vỗ vỗ vai cô: “Em gái, biết trước sẽ có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế? Suýt chút nữa chị đã ghét em rồi.”

Đường Tiểu Nhiên cười một tiếng: “Lần trước chị đã ghét em rồi. Em có thể nghe ra giọng điệu của chị.”

Thật ra, cô không hối hận vì mình đã đồng ý diễn vở kịch đó với Lưu Canh Hoằng.

Việc gì cũng có mặt lợi mặt hại, không thể nào chỉ nhận được lợi ích mãi cả, cô hiểu rõ đạo lý này.

Da mặt Thân Nhã càng dày hơn: “Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói câu này à? Hay thay đổi là quyền của phụ nữ, chị cũng là một người phụ nữ hay thay đổi!”

Hoắc Đình Phong lại rất nghiêm nghị: “Cậu ấy rời đi lâu như vậy cũng chưa từng liên lạc với chúng tôi, cho nên bọn tôi cũng không biết rõ tình hình. Có lẽ trong công ty của cậu ấy sẽ có người biết.”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu. Sau khi nhờ hai người giúp để ý tung tích của Tô Chính Kiêu, cô lại đi một chuyến đến công ty hỏi trợ lý bên cạnh anh, nhưng toàn bộ câu trả lời đều là không biết.

Hiện giờ điện thoại của Tô Chính Kiêu vẫn không thể kết nối.

Hoắc Đình Phong cũng cho người đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi